Akira lại tiếp tục tập luyện cùng với Erio và những đứa nhóc khác.
Bọn họ tập luyện khoảng 2 đến 3 lần mỗi tuần tùy vào lịch
trình của Akira. Họ sẽ nghỉ nếu Akira mệt, hoặc bận, hoặc không có tâm trạng,
hoặc chỉ đơn giản là khi cậu không thích. Mặt khác, nếu Akira muốn, họ phải tập
luyện cả ngày. Đó là ý tưởng của Sheryl và bọn nhóc phải đối xử với Akira như
vậy.
Sheryl định mở lại của hàng di vật và rõ ràng là cô ấy sẽ mở
ngay cả khi Akira không ở đó canh chừng. Khi Akira tiếp tục công việc Thợ Săn,
cậu sẽ không thể thường xuyên ghé thăm cửa hàng như bây giờ.
Vì thế, Sheryl cần băng có thể tự bảo vệ mình khi cô mở lại
cửa hàng. Cô có thể lấy những trang bị cần thiết từ Katsuragi, nhưng vẫn còn
thiếu nguồn nhân lực. Cô cần người có thể đánh đấm ra trò.
Cuộc huấn luyện là tự nguyện. Nhưng để khuyến khích họ tham
gia, Sheryl sẽ vui vẻ tán thưởng (ông nào cần nụ cười của em ấy lao vào mà húp
kìa (. ❛
ᴗ ❛.)).
Nhờ đó mà người tham gia ngày càng đông, đến hiện tại thì lượng người tham gia
còn nhiều hơn số trang bị hiện có.
Suốt buổi tập, họ sẽ lần lượt đánh trận giả, trong khi ai
không tham gia sẽ nghỉ ngơi do số lượng trang bị có hạn. Nhờ vậy, họ có thể tập
luyện thời gian dài hơn và không cần phải dừng buổi tập giữa chừng chỉ vì kiệt
sức.
Tuy là vậy, bọn họ cũng bị vắt kiệt sức khi quay trở về căn
cứ. Sự cách biệt về sức mạnh của Akira và họ đơn giản là áp đảo một cách tuyệt
vọng. Mặc dù họ đã cố gắng hết sức và vắt kiệt sức lực, họ vẫn bị tiêu diệt
hoàn toàn bởi Akira. Nó quả thật là một cuộc tập luyện khốc liệt cho Erio và những
đứa khác. Sự thật này đã làm họ ngạc nhiên và nhắc họ nhớ về sức mạnh của Akira
khi họ vẫn đang tuyệt vọng đấu tranh để mạnh hơn.
Akira cũng gặp khó khăn trong buổi tập. Cậu đã bị Alpha chỉ
trích ngay cả khi đang phải chiến đấu với nhóm nhóc đang được Alpha chỉ đạo.
Nơi tập đã tràn đầy hình ảnh xác của cậu.
Để bù trừ cho khả năng chiến đấu của bọn nhóc, đạn từ súng tập
được giả định có đủ hỏa lực đâm xuyên qua bộ đồ tăng cường của Akira. Vì vậy, hầu
hết những cái xác giả lập của cậu rất kinh khủng. Mục tiêu hiện tại của cậu là
biến số lần chết trong buổi tập thành số 0 tròn trĩnh. Chỉ khi đó, kỹ năng chiến
đấu của cậu mới tăng mạnh tới mức mà cậu có thể dễ dàng chiến đầu với bọn nghiệp
dư mà không cần sự trợ giúp của Alpha.
Akira nhanh chóng di chuyển từ vật chắn này đến vật chắn
khác. Cậu có thể nhìn thấy đòn tấn công của kẻ địch và né chúng, và trước khi họ
có thể trốn sau một vật chắn, cậu đã nhanh tay nhắm một nhười và bắn vài phát.
Khi cậu đã được xác nhận từ hệ thống rằng những cú bắn đã trúng đích, cậu nhanh
chóng chạy tới cậu nhóc vừa bị bắn, dừng
chân một chút và cảnh báo đứa đó rằng nó vừa bị bắn.
”Hãy chắc chắn đã nằm hẳn xuống đất khi cậu nhận được thông
báo bị bắn trúng. Cậu có thể đoán được tôi đang ở đâu từ nơi những đồng đội đã
chết và nó cũng là một phần của cuộc huấn luyện. Nếu cậu vẫn tiếp tục đứng cho
dù đã bị bắn, những người khác sẽ tưởng rằng vị trí này an toàn và cậu sẽ làm hỏng
mất cuộc huấn luyện của họ, cậu biết không?”
“X-Xin lỗi”.
Cậu ta vẫn có thể biết được cú bắn có trúng không ngay cả từ
khoảng cách đó hả??
Tuy kính bảo hộ quả thật sẽ hiện lên màu đỏ khi bị bắn
trúng, nhưng nó chỉ đúng với kính của kẻ bị bắn. Sẽ không có thông báo nào hiện
lên với những người còn lại. Nhưng kể cả thế, Akira tới thẳng chỗ cậu bé và nói
như thể chắc chắn 100%. Qủa thật là đứa trẻ đó đã bị bắn trúng, nên đứa nhóc đó
rất bất ngờ.
Không lâu sau, một thông báo hiện lên ở kính bảo hộ của đứa
trẻ đó rằng cuộc đấu tập đã kết thúc. Cậu nghiêm mặt và lẩm bẩm:
“Mọi người đều bị hạ gục hét rồi ư?? Trời đất có hơi nhanh
quá không đấy? Tên Akira đó mạnh quá. Và thủ lĩnh kêu chúng ta phải đủ mạnh để
thay thế cậu ta ư… Thật viển vong… Ừm thì, đó là mệnh lệnh của thủ lĩnh nên
mình cũng không có lựa chọn nào khác cả..”
Cậu nhóc đó nhăn nhó cười và đứng dậy. Có vẻ như lời khen và
nụ cười của Sheryl vẫn còn hiệu lực lên tinh thần chiến đấu của đám nhóc ngay cả
ở tình cảnh này.
Sau khi Akira đã hoàn thành vài vòng đấu, cậu ấy để ý thứ lạ
thường:
[Alpha, có thể chỉ là tôi chỉ đang tưởng tượng, nhưng cô có
nghĩ rằng tôi đã thắng hoài gần đây không. Tôi đã thắng được vài trận liên tiếp
rồi…]
[Không phải tưởng tượng đâu, cậu thật sự đang dần khá hơn đấy.]
[Nhưng không phải tự nhiên tôi có thể dễ dàng tiến bộ như vậy
được, phải không?]
[Qủa thật là kỹ năng chiến đấu của cậu đang từ từ tiến bộ,
chậm mà chắc, nhưng hiển nhiên là cậu không đột nhiên trở nên cực mạnh. Vì vậy,
lý do cho những bàn thắng liên tiếp của cậu là sự kém cỏi trong khả năng chiến
đấu của đám nhóc.]
[Kém cỏi? Nhưng họ đã và đang luyện tập y chang tôi mà? Nên
tôi cá là khả năng của họ không ảnh hưởng nhiều lắm tới tỷ lệ chiến thắng của
tôi. Ừm thì, nếu họ mệt thì tôi còn có thể hiểu. Nhưng họ thậm chí còn nghỉ
theo lượt rồi, nên đáng lý ra kết quả của họ phải khá hơn trước kia chứ? Alpha,
cô đang nhường tôi hả?]
[Không hề, thật ra thì tôi cho họ những mệnh lệnh còn hiệu
quả hơn trước.]
Akira nghiên đầu, rõ bối rối.
[Thế thì tại sao họ lại kém hơn trước?]
[Kể từ khi bọn nhóc quen dần với chiến đấu. Tôi đã giảm dần
dần sự hỗ trợ cho họ, tuy là vẫn đưa ra hướng dẫn như trước. Họ mất đi khả năng
nhìn xuyên tường và vật cản nếu họ ở quá xa cậu, hoặc thi thoảng tôi dừng cho họ
thấy hướng đi của đạn. Vì vậy, ngoại trừ hướng dẫn của tôi thì khả năng chiến đấu
của họ dần phản ánh đúng thực tế. Và đó là lý do cho sự khác biệt giữa cậu và bọn
nhóc trở nên rõ ràng hơn trước.]
Mặc dù Akira hiểu lời giải thích đó, cậu cũng khá buồn khi
nghe thế. Đây chỉ là luyện tập, nên nó vô nghĩa khi cậu có thể dễ dàng càn quét
bên kia. Tuy nó có thể giúp cậu luyện tập phòng bị và không chủ quan ngay cả
trước những kẻ yếu hơn, nhưng cậu nghĩ nó không cần thiết lắm.
[Cô có thể tăng hỗ trợ họ như lúc đầu không?]
[Nếu tôi tiếp tục kiểu hỗ trợ cheat như vậy, kĩ năng của đám
trẻ sẽ phải phụ thuộc vào sự hỗ trợ của tôi. Ngay khi mà tôi thấy trang bị và sự
hỗ trợ của tôi đang cản trợ sự phát triển của họ, tôi sẽ giới hạn lại sự hiệu
quả của 2 thứ trên.Trong trường hợp tệ nhất, họ có thể còn vô dụng hơn cả lũ
nghiệp dư không trải qua bài huấn luyện. Sau khi xem xét về lợi ích lâu dài,
tôi cần hạ thấp sự hỗ trợ của mình và đó là lý do vì sao chúng không thể chiến
một trận đàng hoàng với cậu bây giờ.]
Akira mỉm cười cay đắng.
[Vì tôi cũng dựa dẫm vào sự trợ giúp của cô nên những lời đó
đau thật đấy.]
Nhưng Alpha mỉm cười tự mãn và nói.
[Nó sẽ ổn với cậu thôi vì tôi luôn ở bên cậu mà. Không những thế,
cậu đã và đang luyện tập kiểu này khi mà không dựa vào hỗ trợ của tôi. Ngay từ
đầu, cậu suýt thì bị giết vài lần ở vùng đất hoang ngay cả với sự hỗ trợ của
tôi. Vì thế tôi thật sự không nghĩ cậu cần nói vậy đâu. Cậu có thể nói lại câu
đó sau này khi đánh đấm ra trò hơn đấy.]
[Đúng thật. Tôi cần trở nên mạnh mẽ hơn đã. Nhưng nghiêm túc
mà nói thì chúng ta sẽ luyện tập như này bao lâu nữa. Tôi sẽ không luyện tập được
nhiều nếu cứ càn quét đội kia dễ dàng quá.]
Nếu tình hình này tiếp diễn, Akira không nghĩ cậu sẽ chẳng
bao giờ thua nữa. Cậu đã có được vài chiến thắng tuyệt đối. Vì vậy nếu họ chỉ
tiếp tục ở mức thế thôi thì nó sẽ không còn là luyện tập nữa cho cả hai bên nữa.
Alpha có vẻ đang suy nghĩ đến gì đó một chút trước khi cô mỉm
cười thích thú và nói.
[Không còn cách nào khác cả, trong trường hợp đó, nếu tôi
cho cậu vài bất lợi thì sao.]
Tầm nhìn của Akira bỗng thay đổi. Cậu không thể nhìn quá xa
trước mắt và âm thanh xung quanh cũng bị hạn chế bớt, độ nhạy của thiết bị đầu
cuối cũng bị giảm mạnh.
Akira có vẻ hơi ngạc nhiên.
[Alpha, đây có phải… tác dụng của làn sương không màu
không?]
[Đúng. Tôi đang cố bắt chước khi cậu đang ở trong làn sương
không màu. Nó chỉ là mô phỏng, nên đừng lo, thật sự thì cậu không ở trong làn
sương không màu đâu.]
Akira nhẹ nhõm, nó thật sự chỉ là sự hạn chế Alpha đặt ra để
giảm tỷ lệ thắng và cậu không ở trong làn sương không màu. Cậu mìm cười cay đắng
và nhìn quét xung quanh, cậu lần lượt kiểm tra lại tất cả những nơi mà cậu ấy
đã kiểm tra rồi.
[Okee, vậy thì hãy tiếp tục cuộc tập luyện và cố gắng hết
mình đi nào. Với cách này, tỷ lệ thắng của cậu có lẽ sẽ giảm, và nếu nó không
giảm nhiều, tôi sẽ tăng độ dày của làn
sương không màu cho đến khi tỷ lệ thắng của cậu giảm xuống… nhưng có vẻ như tôi
không cần phải làm điều đó nữa rồi]
Ngay khi Alpha dứt lời, kính bảo hộ của Akira hiện lên màu đỏ.
Cậu ấy đã bị bắn trúng.
Alpha mỉm cười và chỉ ngón tay về phía gần Akira. Akira nhìn
theo và thấy một cậu bé vừa bắn đang đứng đó và ngạc nhiên. Cậu bé đó không ngờ
rằng mình có thể bắn trúng Akira với phát đạn vừa rồi.
Akira thở dài và nhìn xuống đất, cú bắn vừa rồi làm tăng số
lượng hình ảnh cái xác lên một. Cậu mỉm cười cay đắng khi nhìn vào cái xác mô
phỏng đang ở dưới chân.
Nhờ vào bất lợi đó, tỷ lệ thắng của Akira quả thực đã giảm mạnh.
Akira và những đứa trẻ sau sau 10 trận sẽ hội ý và đến với
phần Q&A (question and answer), nếu không có câu hỏi nào, cả đám sẽ tiếp tục
đánh trận giả. Nhưng lần này thì bọn trẻ có rất nhiều cầu hỏi.
“Uhmm, tôi cảm giác như chuyển động của cậu đã tệ hơn, có
chuyện gì xảy ra sao?”
Akira cẩn thận trả lời để không xúc phạm bất cứ ai ở đây
“Tôi đã thắng hơi nhiều nên quyết định điều chỉnh một chút,
không cần phải lo đầu.”
Tất cả đứa trẻ đều cùng thắc mắc rằng loại điều chỉnh mà
Akira nhắc tới là gì, nhưng bởi cậu đã bảo không cần phải lo nên họ không thể đặt
câu hỏi đó. Không những thế, Akira có vẻ cay vì cậu ta thua khá nhiều gần đây
(game dễ thì chê, game khó thì cọc :))) Sẽ khôn ngoan hơn nếu không hỏi bây giờ,
nên họ đã quyết định im lặng.
Sau đó họ tiếp tục cuộc tập luyện. Những đứa trẻ khác đang
ngồi ở gần đống đổ nát không cách xa đó đang xem cuộc tập luyện diễn ra, khi đó
một trong số chúng lẩm bẩm.
“Nhưng tao vẫn thắc mắc sao Akira trâu thế. Cậu ta nhìn khá ổn
ngay cả khi chúng ta mệt nhoài như này.”
Một cậu nhóc khác trả lời câu hỏi đó.
“Tao cá là nhờ cái bộ đồ tăng cường đó. Qủa thật tuyệt nếu
tao có một cái. Thủ lĩnh nói cô ấy sẽ lo việc mượn trang thiết bị từ Katsuragi.
Liệu cô ấy có mua cho chúng ta vài bộ không?”
Erio cũng đang ngồi đó, lắc đầu và nói.
“Không đâu, tao nghe nói bộ đó rất mắc. Vì thế ít nhất thì
tao nghĩ nó là bất khả thi khi phải mua cho tất cả mọi người. Hơn nữa…”
Erio nhớ lúc Akira cứu cậu trước kia ở vùng đất hoang. Vào
lúc đó, Akira có thể bắn khi mang những cái túi đựng di vật nặng trịch cho dù cậu
ta không có bộ đồ tăng cường, vì vậy Erio không nghĩ sức bền của Akira chỉ nhờ
bộ đồ. Nhưng khi Erio định nói điều đó, cậu bỗng nhớ rằng Akira từng dặn phải
không nên nói những điều thừa thãi.
Đám trẻ thấy lạ khi Erio bỗng im lặng giữa chừng.
“Hơn nữa sao??”
“Hơn nữa, nếu cô ấy mua những bộ đồ tăng cường mắc tiền đó,
chúng vẫn còn kém xa bộ tân tiến mà Akira đang mặc. Sau cùng thì bộ như vậy sẽ
tốn cực kỳ nhiều tiền.”
“Mày nói đúng á. Nhưng chúng ta vẫn có thể kiếm được một bộ
khá khá nếu chỉ để tiền mua một bộ thôi đúng không? Àaaa trong trường hợp đó,
mày sẽ là người sử dụng nó mà. Mày là vệ sĩ của thủ lĩnh cơ mà. Chắc sướng lắm,
ghen tị thật đó.”
Đứa trẻ đó nhìn Erio một cách ghen tị.
“Là một kẻ từng cố đấm Akira thì mày đang làm ăn khá ổn áp
đó. Mày và Alicia thậm chí được bổ nhiệm làm sĩ quan cao cấp trong băng cơ mà.”
Mặt Erio giật giật.
“Im đii! Đừng nhắc chuyện đó. Nói cho chúng mày nghe, tao thật
sự hối hận vì đã ngu ngốc như vậy đấy”
“Nói đến ngu ngốc… thì đó hẳn là Tiol hử. Cậu ta không chỉ
nghi ngờ mối quan hệ giữa thủ lĩnh và Akira mà còn mang những tên cướp tới vào
hôm kia. Giờ khi nghĩ về điều đó, tao không thấy tên đó dạo gần đây…Cậu ta bỏ
trốn đâu rồi hả?”
“Không, Alicia vẫn đang giao nhiệm vụ cho cậu ta nên cậu ta
vẫn ở trong băng.”
“Tao nghĩ đó chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu cậu ta không
chạy trốn, chừng nào nó không làm gì đó đủ to tát để gỡ gạc lại thì những sai lầm
đó sẽ bám theo và kéo nó xuống. Ví dụ như… à đúng rồi, bắt lại tên móc túi đó.”
Erio suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
“Không đâu. Akira có nói rằng tên móc túi có một thợ săn mạnh
mẽ hơn bảo kê cho cô ta, nhớ không? Vì thế, nếu cậu ta làm thế, trong trường hợp
tệ nhất, Thợ săn đó sẽ truy đuổi theo cậu ta. Hãy nghĩ tới chuyện gì xảy ra nếu
hắn mò tới căn cứ của chúng ta. Đó là lý do vì sao thủ lĩnh nói chỉ cần báo lại
khi nhìn thấy kẻ móc túi chứ không làm gì hơn thế, nhớ không?”
“Mày nói có lý. Tên Tiol đó thật sự không còn đường lùi hử.”
Trận đấu tập đã kết thúc khi bọn họ còn đang tán chuyện.
Erio đứng dậy, nhìn những đứa trẻ khác đang nghỉ ngơi và nói.
“Ok tới lượt chúng ta rồi. Đi thôi!!”
Những đứa trẻ mệt mỏi nhìn Erio người vẫn đang tràn trề năng
lượng trong khi đáng lẽ phải mệt mỏi hơn bọn họ.
“Mày hăng quá vậy, có động lực gì à??”
“Tao phải trở nên mạnh hơn vì Alicia. Tao không có thời gian
lười biếng.” (đìu goodboi đây rồi, cần phải bảo tồn).
“Tên này cứ tuyên bố thẳng thừng thế à. Ra đây là sức mạnh của
cơm chó mấy đứa có người yêu hả.
“Humph, tụi bây cứ chế giễu đi lũ FA gà” (hicc ae tránh ra
tôi đấm nó : (( )
Erio cười nhẹ. Những đứa trẻ còn lại cũng cười nhạo và một đứa
trong đó nửa-giỡn-nữa-thật nói.
“Ahhh mày thì ngon! tao cũng muốn có bạn gái quá đee. Tao muốn
người đẹp như của thủ lĩnh. Giống như người yêu của Aira.”
“Mày sẽ không kiếm được ai giống thủ lĩnh trừ phi chúng ta mạnh
bằng Akira, mày biết chứ?”
“Hừ, việc đó là bất khả thi.”
Họ cứ đùa giỡn như vậy trong khi theo lượt đánh trận giả. Họ
tiếp tục luyện tập sau đó, vài lúc họ hoàn toàn quét sạch bởi Akira, lúc khác
thì lại suýt soát ăn được vài vòng.
—*—*—*—
Tiol đang ẩn nấp quanh khu ổ chuột với một khuôn mặt nghiêm
trọng. Cậu cố gắng lẩn trốn nhưng ai cũng có thể nhìn thấy cậu dễ dàng. Cậu
căng thẳng đến nỗi trông rất đáng nghi.
…Chết tiệt!! Cô ta cũng không ở đây luôn! Thông tin nói rằng
cô ta ở quanh đây có chính xác không?? Mình cá là nó chỉ là tin lá cải với độ
chính xác 0% rồi.
Tiol đang tìm khắp khu ổ chuột tập trung chủ yếu ở gần khu ẩn
nấp bí mật của Alna bởi vì cậu nghe nói khả năng cao là có thể tìm thấy cô ta ở
gần đây. Nhưng cậu không thể thấy cô ta ở đâu cả.
Mình có nên hỏi cô ta lại không? Nhưng mình chắc là nó chỉ
làm xấu đi tâm trạng của cô ta nếu mình hỏi quá nhiều. Thông tin đó là phao cứu
sinh của mình nếu cô ta vẫn còn giúp mình. Cứ đà này, mình sẽ không tìm thấy kẻ
móc túi đó mất…
Tiol không chắc phải làm gì kế tiếp và sự phân vân đó đã làm
chậm đi khả năng tính toán, cũng chính lúc đó cậu ta tìm thấy kẻ cậu đang kiếm.
…Cô ta đây rồi!!
Tiol cố làm ra vẻ tự nhiên hết sức trong khi đang trốn sau vật
chắn trước khi cậu liếc về hướng người đó để đảm bảo cậu không nhầm người. Đám
người cậu đang nhìn là Katsuya và đội của cậu ta.
Katsuya, Yumina, Airi và Alna đang đi bộ qua khu ổ chuột.
Alna đang sử dụng chiếc áo khoác thợ săn để che giấu bản
thân để Akira không tìm ra. Cái áo đó là của Drakam nhưng Katsuya đã cho cô ấy
mượn. Cô ấy nhìn với vẻ hối lỗi về tấm lưng của Katsuya khi đang choàng áo.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã đi cùng em nhưng anh chắc chắn ổn
với điều này chứ? Em chắc là anh rất bận với công việc của mình, nên…”
Họ đang hướng tới nơi trú ẩn của Alna. Alna có rất nhiều nơi
trú ẩn rải rác khắp khu ổ chuột. Cô ta đã để lại vài đồ dùng cá nhân và một ít
tiền ở nơi trú ấn. Hôm nay, họ tới để lấy lại đồ đạt của Alna.
Katsuya thể hiện bản tính tốt bụng của mình và cười nói.
“Đừng lo về điều đó. Nó quá nguy hiểm để em đi một mình, hơn
nữa, anh cũng có việc để làm ở khu ổ chuột này nữa.”
“Đúng như em nghĩ, anh cũng đang có việc phải làm..”
“Nó ổn thôi mà. Tuy anh nói đó là việc phải làm, nó chỉ là một
công chuyện đơn giản là tìm một cửa hàng bán di vật cụ thể được đồn rằng ở đâu
đó trong khu ổ chuột. Nó cũng như giờ giải lao khỏi công việc thợ săn thường
ngày của anh. Cơ bản thì anh chỉ cần đi dạo loanh quanh và tìm cái shop đó, nên
không phải lo đâu. Không chỉ thế, em còn có thể tìm thấy bạn em mà đúng không?”
“Đúng, nhưng tụi em không hẹn gặp trước, vì vậy nó có là sự
trùng hợp nếu chúng ta thật sự gặp được cô ấy. Nhưng nếu chúng ta gặp được, em
có thể nói rằng em đã nhận được sự giúp đỡ từ Katsuya-san, nó sẽ làm cô ấy bớt
lo lại. Cô ấy đã luôn lo lắng cho em từ đầu đến cuối. Vì vậy nếu có thể, em rất
muốn nói với cô ấy rằng em đã ổn rồi.”
“Anh hiểu. Cô ấy hẳn rất tốt bụng.”
“Dạ đúng. Em rất tự hào khi được gọi cô ấy là bạn…Tuy em
luôn mang đến rắc rối cho cô ấy.”
Alna nghe đượm buồn và có cái nhìn như thể đang tự trách móc
bản thân khi nói như vậy. Vì thế Katsuya cố gắng an ủi cô ấy.
Trong trường hợp đó, em nên đảm bảo sẽ trả ân huệ đó. Đừng
lo, nó sẽ ổn thôi. Và đối với tên Akira đang đuổi theo em, ừm thì, nó sẽ tốn ít
thời gian, nhưng anh sẽ làm điều gì đó.”
“Katsuya…” (haizz lại dog’s food)
Alna nhìn chằm chằm Katsuya một cách hạnh phúc với đôi mắt
rơm rớm nước mắt. Katsuya chỉ ngượng ngùng rồi quay đi.
Yumina and Airi thở dài đồng thời. Họ đang nghĩ tới cùng một
điều: Katsuya lại làm thế nữa rồi..
Katsuya thường chấp nhận yêu cầu từ các cô gái và giúp họ. Vì lẽ đó, số lượng nữ có tình cảm với cậu ta cứ tăng lên. Thường thì Yumina và Airi giúp Kat giải quyết vấn đề đó bởi họ không thể nói không khi cậu ấy nhờ vả. Họ luôn bỏ cuộc và giúp Katsuya trong bực bội.
![]() |
Hình minh họa của Alna |
Cả Yumina và Airi đều để ý đến cái thở dài của nhau và nhìn nhau. Cả hai họ đều hiểu người kia nghĩ gì và mỉm cười cay đắng (tôi ủng hộ hai em yuri nhé : ))
Tiol nhìn vào thiết bị đầu cuối và bấm gọi.
“Đúng, tôi đã tìm thấy Alna, ừm thì, có lẽ là cô ta”
Người đang trả lời cuộc gọi nói với bối rối.
“Có lẽ?? Hãy chắc chắn xác nhận trước, được không hả?”
“Đừng có điên. Cô ta đang giấu mặt dưới áo khoác. Nếu tôi đến
đó và cố gắng xác nhận trước mặt cô ta, chắc chắn lũ còn lại sẽ nhận ra ngay. Tụi
nó, theo như tôi nghe được từ Akira, còn mạnh hơn cậu ta nữa đó, biết không? Thế nên tôi không có cách nào chống lại cả. Chưa kể, chúng tới nơi trú ẩn của
Alna nữa. Và ngoại hình cô ta giống với miêu tả của bà ta, nên đó phải là cô ta rồi.”
“Trời, không còn cách nào khác cả. Hãy cứ theo dõi Alna đi,
Tụi tao đã lắp đặt thiết bị đầu cuối của cậu để nó phát tọa độ nên đừng phá hỏng
cài đặt của nó, nhớ chưa??”
“Ok.. à mà, nếu tôi có cơ hội, tôi có nên giết Alna luôn
không?”
Tiol nghĩ rằng nếu giết được Alna và báo về cho Sheryl và
Akira thì sẽ chuộc lại được lỗi lầm mang bọn cướp tới cửa hàng.
“Tất nhiên là tôi ổn với điều đó nhưng không phải nó bất khả
thi với cậu sao?”
Viola nghe như chế giễu hơn là thách thức cậu ta, Tiol sau
đó tỏ vẻ khó chịu và tắt cuộc gọi.
Sau khi Katsuya và cả nhóm đã hoàn thành việc lấy lại đồ đạt
cho Alna, họ lại di chuyển quanh khu ổ chuột, tìm kiếm cái shop đặc biệt trong
kế hoạch. Một tin đồn cụ thể đã lan khắp khu ổ chột về một shop bán di vật đặc
biệt mà có di vật có thể được bán lại ở nơi khác với giá cực cao ở nơi khác,
tin đồn đó hiển nhiên cũng đã tới tai Drankam.
Gần đây, nhóm Katsuya đã phải làm việc khác xa với thu thập
di vật. Họ hầu hết làm hộ tống cho các phương tiện vận chuyện trong thành phố
hoặc các cơ sở hạ tầng. Những công việc này hầu như là để tăng độ tín nhiệm với
những người thuê, và nó khá hiệu quả để tăng xếp hạng của thợ săn nữa. Bảo vệ
những phương tiện vận chuyển trong thành phố khá đơn giản khi họ đủ mạnh và họ
cũng đã kiểm tra nguy hiểm từ trước. Nhưng có nhiều dịp những phương tiện đó vận
chuyện những thùng hàng quan trọng. Vì vậy người chủ không thể thuê bừa bất cứ
thợ săn vì họ sợ trộm cắp.
Việc đó cần sự tin tưởng, nó làm đẹp hồ sơ của họ, và cũng
khá dễ dàng để đảm bảo hoàn thành yêu cầu. Katsuya nhận thấy rằng công việc như
thế khá thoải mái và dễ ăn. Nhưng làm thợ săn đồng nghĩa với khám phá tàn tích
thế giới cũ và thu thập di vật. Tuy cậu ta vẫn phải đi tới các di tích cổ vì
tính chất của nhiệm vụ được giao bởi tổ chức, cậu ta chỉ cần giúp đỡ căn cứ tuyến
đầu của tàn tích Kazusuhara thôi, và không liên quan gì tới việc thu thập di vật.
Cơ bản thì cậu ta cũng chẳng làm việc gì liên quan tới thu
thập di vật gần đây, vì vậy để bù đắp cho việc đó, cậu ta đang nghĩ đén việc
truy tìm shop bán di vật được đồn đại kia. Cậu ta sau đó nhờ sự trợ giúp của những
người khác nhưng vẫn chưa nhận được thông tin chính xác.
“À mà Alna này, em có dự đoán nào về vị trí của shop không?
Em đã sống ở khu vực này khá lâu rồi phải không?”
“Em xin lỗi, em tuy biết rằng loại shop như thế có tồn tại ở
khu ổ chuột nhưng em không biết chính xác nó ở đâu. Suy cho cùng thì di vật cổ
rất đắt, mà em cũng chẳng có tiền để quan tâm về nó. Tất nhiên, nó là câu chuyện
khác nếu anh có thể tìm thấy ai đó đang quản lý các lãnh thổ. Không những thế,
hầu hết bọn họ chỉ chấp nhận khách quen, em cũng nghe rằng anh sẽ cần ai đó giới
thiệu trước khi anh có thể đi vào mấy cái shop như vậy. Vì vậy, em nghĩ nó cũng
sẽ vô ích ngay cả khi em biết vị trí của shop.”
“..Vậy mà anh cứ nghĩ là đi lòng vòng quanh khu ổ chuột là
xong, nhưng nó có vẻ không dễ như thế hử. Anh tự hỏi chúng ta phải làm gì để
tìm thấy cái shop đó,”
Nhìn thấy Katsuya không biết làm gì, Alna tuyệt vọng lục
tung trí nhớ, tìm lại bất cứ thứ gì có thể giúp anh ấy bằng mọi giá. Có thể vì
cô ta đã quá tuyệt vọng nên đã nói mà không suy nghĩ.
“Em nghe nói thi thoảng anh có thể nhận được sự giới thiệu từ
các shop khác nếu anh có mối quan hệ tốt với shop đó và chịu chi tiền. Và shop
đó không nhát thiết phải lớn, nó có thể chỉ là cái quầy quán sụp sệ…Vì vậy anh
có thể thử làm một khách hàng chịu chi tiền trong các shop như thế…đó là những
gì em nghe ngóng được…”
Giọng Alna nhỏ dần và hoàn toàn tắt hẳn. Vì vậy Katsuya
không thể hoàn toàn hiều được em ấy đang nói gì.
“Eh? Shop kiểu như nào?”
Alna ngượng ngùng nói
“…Uhm, nhà thổ. Hàu hết các nhà thổ ở khu ổ chuột đều nhận
được sự trợ giúp từ các băng đảng phụ trách lãnh thổ mà họ đang kinh doanh và
cũng không hiếm lắm khi những “nhân viên” trong nhà thổ giới thiệu khách hàng đến
shop bán di vật… Bởi vì khách hàng thường là những thợ săn trở về sau khi thu
thập di vật, những “nhân viên” ấy cũng thường được trả bằng di vật…Chúng ta có
thể sử dụng mối liên hệ đó…N-Nhưng anh sẽ không làm cách đó, đ-đúng không?”
Katsuya đỏ mặt và bối rối đáp
“D-Dĩ nhiên rồi”
Yumina cười một cách đe dọa và nói.
“Nếu cậu mà nói có, tớ sẽ cho cậu một cú đấm ra trò đấy, biết
không hả?”
“Tất nhiên!! Tớ không việc gì phải đi vào những nơi như vậy!!
Mizuha-san cũng cảnh cáo tớ không vào những nơi như thế mà!!”
“Điều đó có phải cũng đồng nghĩa với…cậu đã vào trước đó khi
Mizuha-san chưa cảnh cáo?”
“K-Không, ý tớ không phải như vậy..”
Katsuya nhăn nhó trước sát khí từ Yumina, Airi bỗng dưng
chen ngang với khuôn mặt nghiêm trọng.
“Katsuya.”
“Không!! Airi, hiểu nhầm thôi mà”
“Chúng ta đang bị theo đuôi.”
Katsuya lập tức nghiêm mặt lại.
“…Từ khi nào?”
“Ít nhất 30 phút rồi..”
Yumina cũng nghiêm trọng hỏi Airi
“Cậu không nhầm đó chứ?”
“Tớ không nghĩ sẽ có ai đi cùng hướng với chúng ta trong tận
30 phút trừ khi chúng đang theo đuôi ta.”
Katsuya, Airi và Yumina lập tức phòng bị hơn.
Kẻ theo dõi bọn họ là Tiol. Airi thực chất đã nhận ra trước
đó rồi, nhưng cô ấy cũng không để ý nửa vì cần thời gian để xác nhận tên đó thật
sư đang đi theo họ. Nhưng Tiol nghĩ rằng họ chỉ đơn giản là không đủ trình để
nhận ra cậu ta (đồng đoàn gặp cao thủ :v).
Họ sau đó chầm chậm vây quanh Tiol khi vẫn đang che chắn cho
Alna. Tiol cuối cùng cũng nhận ra họ đã chú ý đến cậu nhưng đã quá muộn rồi,
Katsuya đã áp sát quá gần.
Tiol run rẩy sợ hãi trước mặt đám người có thực lực cao chót
vót xét cả kỹ năng và trang bị. Cậu ta thậm chí còn không thể rặn ra chút can đảm
để chạy đi và như đóng băng tại chỗ.
Katsuya tỏa ra khí chất dọa dẫm khi nhìn chầm chầm vào Tiol
(thằng này là gái thì có khi còn được Kat nó bảo kê ấy chứ.)
“Gì?? Sao ngươi theo
đuôi bọn ta.”
“H-Hở?? Anh đang nói gì vậy??”
Tiol run sợ khi cậu ta lảng tránh câu hỏi. Katsuya tạo thêm
áp lực khi cậu đe dọa nhẹ Tiol.
“Xin lỗi nhưng ta đã thu thập thông tin trước rồi. Nếu ngươi
không hé miệng trừ khi bọn ta dùng vũ lực, ta cũng không ngại đâu biết không hả??”
Tiol lập tức thú nhận
“Đ-Được rồi! Em sẽ nói hết mọi thứ ạ!! Em được yêu cầu để
theo dõi mọi người!! Em thật sự xin lỗi! Hãy thả em ra đi mà!!”
“Ai ra lệnh?”
“K-Kia, là tên đó.”
Tiol chỉ về phía sau Katsuya trong khi trả lời. Sự thật thì
cậu ta chỉ chỉ đại thôi để phân tán sự chú ý. Cậu định ngay lập tức tẩu thoát
ngay khi họ nhìn chỗ khác.
Nhóm Katsuya nhìn về sau để xác nhận. Tiol đã định dùng cơ hội
đó để lẻn đi, nhưng cậu ta đột nhiên dừng lại. Có 4 tên đàn ông đang ở hướng cậu
chỉ và cả 4 người đang nhìn về hướng của cậu và nhóm Katsuya.
Bốn người đó thực chất là Kadol và ba người khác từ băng của Shijima. (Cho ai quên thì Kaido là tứ hoàng, còn Kadol là thằng trẩu khích Akira
trong chiến dịch săn quái thú tiền thưởng - bounty monsters, và bị Akira quật,
trở thành con nợ)
Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!
*******
Trans: Pawn
Edit: promote
*****
Chương trước Danh sách chương Chương sau
1 nhận xét:
hé hé cơm chó lầy chất lượng đấy
Đăng nhận xét