Chương 167: Cân bằng cán cân - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2023

Chương 167: Cân bằng cán cân


Nasha theo sau Akira. Mắt cô vẫn dán vào lưng Akira trong khi bước đi trên con phố của khu ổ chuột. Akira vẫn tiếp tục sải bước mà không ngoái lại nhìn lấy một lần.


Đó có lẽ là cơ hội tốt cho cô bỏ chạy. Nhưng ý nghĩ đó không hề tồn tại trong đầu cô, cô không hề có ý định làm thế. Akira đã biết rằng cô không đi theo cậu khi ở căn cứ Sheryl mà không cần quay lại nhìn. Thế nên cô nghĩ rằng Akira biết rõ hiện tại cô có đang đi theo cậu hay không, và chuyện cố gắng bỏ chạy trong tình huống này là hoàn toàn vô ích.


Nasha đã hoàn toàn từ bỏ. Vì thế, cô cũng không có ý định kháng cự, cô cứ đi theo sau Akira mà không nói lời nào.


Akira nhảy lên chiếc xe cậu đỗ gần đó và nói.


“Vào đi.”


Nasha ngoan ngoãn trèo lên ghế phụ lái. Sau đó Akira lái xe từ khu ổ chuột ra khu đất hoang.


Kể từ khi Akira và Nasha rời thành phố đã vài phút trôi qua. Akira không nói gì, nhưng trông cậu có vẻ hơi khó chịu trong khi đang lái xe. Nhìn cậu, Nasha càng cảm thấy bối rối.


Có vài thợ săn chỉ giết người ở khu đất hoang, thế nên đầu tiên, Nasha đã nghĩ rằng có lẽ Akira đưa cô tới đó chỉ để giết cô. Nhưng đã vài phút trôi qua kể từ khi họ rời thành phố. Nếu Akira có ý định giết cô và quẳng xác cô ở khu đất hoang, thì họ cũng đã đi đủ xa khỏi thành phố rồi. Cuối cùng, cô cũng không kìm được sự tò mò của bản thân.


“Ta đang đi đâu vậy?”


“Ờm, thành phố Narahagagka.”


‘Thành phố Narahagaka?”


“Cô chưa từng nghe về nó à? Đó là một thành phố nằm ở phía đông thành phố Kugamayama. Mặc dù nó không lớn bằng Kugamayama, ở đó vẫn có tường bảo vệ. Ờm, cô cứ coi như đó là một phiên bản thu nhỏ của thành phố Kugamayama cũng được… Hay như tôi nghe được như thế. Mặc dù tôi đã hỏi cô rằng cô đã từng nghe tới nó chưa, nhưng thật lòng mà nói, tôi cũng mới biết chỗ này dạo gần đây thôi. Thế nên tôi cũng chẳng biết gì nhiều lắm về thành phố này. Còn cô?”


“...Ờ, tôi đã nghe cái tên đó trước đây, nhưng chẳng có gì hơn nữa.”


“Tôi hiểu rồi.”


Cuộc trò chuyện kết thúc. Nasha thậm chí còn bối rối hơn và ngừng cuộc trò chuyện tại đó. Im lặng lại bao trùm lên họ. Rồi một lúc sau, sự bối rối của Nasha đã thúc đẩy cô hỏi thêm một câu hỏi khác. 


“Ờ, cậu định làm gì với tôi khi chúng ta đến đó vậy?”


“Không có gì. À, cũng không hẳn. Tôi định đưa cô tới đó và bỏ cô lại đó.”


“Bỏ tôi lại…?”


“Tôi sẽ đi thẳng về nhà ngay sau khi bỏ cô lại nơi đó. Có lẽ cô sẽ ghét tôi vì bỏ cô lại ở một nơi mà cô chẳng biết gì về nó, nhưng chuyện là thế đấy, xin lỗi về điều đó. Nếu tôi bỏ cô lại ở đâu đó gần hơn, tôi có cảm giác như làm thế sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho tôi sau này. Hay nói đúng hơn là chuyện kiểu đó đã xảy ra một lần rồi.”


Akira bình thản chỉ vào cái balo mà cậu đang để ở phía sau chiếc xe.


“Và cũng không phải là tôi định bỏ cô lại ở một chỗ bất kì rồi để cô chết đói ở đó đâu. Ít nhất tôi sẽ đưa cho cô tiền, một khẩu súng và vài bộ quần áo. Cô có thể mang cái balo đó theo. Nhưng đó là tất cả tôi có thể cho cô. Cứ làm gì cô muốn. Thế nên, xin lỗi, nhưng cô sẽ phải tự lực cánh sinh kể từ lúc đó.”


Nasha mở balo và nhìn vào bên trong. Đúng là có vài bộ quần áo Thợ săn và một khẩu súng bên trong.


“Mặc dù tôi vừa nói là cô cứ làm gì cô muốn, nhưng tôi khuyên cô đừng cố gắng trở về thành phố Kugamayama. Sheryl và băng của em ấy cũng phải duy trì danh tiếng của họ, thế nên tôi cá là họ sẽ không bỏ qua cho cô nếu họ tìm thấy cô đâu. Và tôi cũng sẽ không bảo họ thả cô đi chỉ vì tôi đã tha cho cô một lần đâu.”


Nasha ngạc nhiên. Cô liên tục nhìn vào Akira và cái balo. Trông cô rõ ràng là đang rất sửng sốt.


“Cậu định tha cho tôi? Tại sao?”


Akira chần chừ.


“...Ờm, ổn mà, phải không? Chỉ là tôi thích làm thế thôi.”


Nasha cố gắng vắt óc suy nghĩ, sau đó cô tiếp tục hỏi Akira với vẻ mặt đầy nghiêm túc.


“Làm ơn, hãy cho tôi biết.”


“Chuyện đó quan trọng thế à?”


“Vâng. Vậy nên làm ơn hãy cho tôi biết.”


“Cứ coi như là một thằng dở hơi đang đưa ra một quyết định dở hơi thôi.”


“Làm ơn cho tôi biết đi.”


Akira hơi nheo mắt lại khi nhì nvề phía Nasha.


“...Nếu cô cứ tiếp tục coi thường vận may của bản thân như thế, có thể tôi sẽ đổi ý đấy, cô biết không?”


Nasha trả lời khi vẫn nhìn thẳng vào mắt Akira.


“...Không quan trọng. Làm ơn cho tôi biết.”


Nasha vẫn đòi hỏi câu trả lời dù Akira đã nói rằng cậu có thể giết cô nếu cô cứ tiếp tục gặng hỏi về chủ đề đó. Chuyện đó khiến Akira có chút bất ngờ. Nhưng cậu cảm thấy như đây không phải là chuyện mà cậu cứ lờ đi mà xong, nên cậu thở dài và thổ lộ.


“Để cân bằng cán cân của tôi thôi.”


Nasha hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời đó. Cô bối rối nghiêng đầu.


“Như vậy nghĩa là sao?”


“Tôi đã giết bạn thân cô. Thế nên để cân bằng với chuyện đó, tôi tha mạng cho cô.”


Nasha sững người, rồi cô nói với giọng run run.


“Cậu đã giết Alna ư?”


“Đúng thế.”


Trong lòng cô giờ rối rắm như một cơn bão. Bạn thân nhất của cô đã bị giết, và người đã giết bạn thân cô giờ đây lại thương hại cô. Điều đó khuấy động thêm cảm xúc vốn đã rối tung của cô.


“Ý cậu là cậu cảm thấy tội lỗi khi đã giết Alna, nhưng vì cậu không có cách nào khác ngoài việc giết cậu ấy, cậu tha cho tôi để thế chỗ cậu ấy? Đó là ý cậu khi cậu nói là để cân bằng cán cân sao?”


“Không. Tôi giết cô ấy vì tôi muốn thế. Và cũng không phải vì tôi cảm thấy tội lỗi gì nên mới tha cho cô.”


“Thế thì tại sao?!”


Nasha cao giọng. Cô nhìn Akira với ánh mắt chất chứa đầy căm ghét và thù hận, nhưng Akira hoàn toàn không bất ngờ. Thực tế là cậu đang hoàn toàn bình tĩnh. Nhưng điều đó chỉ khiến cho cảm xúc trong cô thêm phần rối rắm.


Khi cảm xúc đã lấn át bản thân, Nasha rời mắt khỏi Akira một tích tắc, đó là lúc cô để mắt tới khẩu súng bên trong balo. Cô ngay lập tức với lấy khẩu súng và tháo chốt an toàn trong khi vẫn lườm về phía Akira.


Ngay cả như thế, Akira vẫn chẳng có chút phản ứng gì.


“Tôi đã giết bạn thân nhất của cô, thế nên tôi chẳng có tư cách gì để bảo cô không được ghét tôi. Nhưng đừng có nghĩ rằng tôi sẽ để yên cho cô cố giết tôi. Nếu cô muốn thử mặc dù đã biết trước hậu quả, tôi rất sẵn lòng.”


Akira chỉ ra khoảng cách về sức mạnh giữa cậu và Nasha và ngăn cô lại. Nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại thay đổi chuyện đó.


“...Với lại, có lẽ là khá kỳ lạ nếu tôi nói thế này, nhưng cô có nghĩ Alna muốn cô đi xa tới mức trả thù cho cô ấy không?”


Lửa giận của Nasha lại dâng lên. Cô đang đứng sát ranh giới của việc chĩa khẩu súng trong tay cô về phía Akira, rồi cô gào lên bằng tất cả sức lực.


“Cậu… Cậu thì biết cái quái gì về Alna!!!”


“Đúng, thế nên tôi mới hỏi cô vì cô phải hiểu cô ấy rất rõ. Cô là bạn thân nhất của cô ấy mà? Phải không?”


Akira nhìn thẳng về phía Nasha, người vẫn đang lườm cậu với ánh mắt sắc như dao. Cậu hỏi Nasha một câu hỏi hoàn toàn nghiêm túc. Lửa giận trong lòng cô hoàn toàn bị dập tắt. Cô sững lại và run lên với khuôn mặt đầy bối rối. Akira nhìn thẳng về phía Nasha mà không nói thêm lời nào.


Nasha hình dung về hình bóng Alna qua tất cả những kỷ niệm họ đã có với nhau. Alna trong đầu cô lúc này chỉ ném ra một nụ cười buồn bã và nói gì đó với cô.


Nasha đã ngừng run. Sau đó cô chĩa khẩu súng trên tay cô về phía Akira với khuôn mặt đầy đau khổ.


Một tiếng súng vang vọng giữa khu đất hoang, viên đạn bay đi và biến mất hút vào đâu đó. Akira đã đẩy nhẹ tay phải của Nasha đi trước khi cô kịp bóp cò.


Nasha cười nhẹ, trông cô như được giải thoát. Nhưng cho dù thế, Akira vẫn không làm gì cô với vẻ mặt vô cảm. Nụ cười trên khuôn mặt Nasha tan biến. Trông cô đầy mâu thuẫn, và cô gào lên trong đau đớn.


“...Giết tôi đi… Giết tôi đi!! Tôi đã bắn cậu, cậu biết mà!? Cậu vẫn định tha cho tôi đấy ư!?”


Akira không nói gì, chỉ lắc đầu.


“Xin lỗi, nhưng giờ tôi đủ mạnh để biết tính mạng tôi có gặp nguy hiểm hay không. Nếu cô muốn tự sát, cứ tự tay mà làm. Mà ngay cả cô có thất bại, ít nhất thì tôi cũng không ngăn cô làm lại đâu.”


Nasha đổ gục xuống hai đầu gối. Đến cuối cùng, cô chẳng thể cứu nổi người bạn thân nhất hay thậm chí chết cùng với cách mà bạn cô đã chết. Tất cả những cảm xúc đó khuấy đảo trái tim cô. Cô gào khóc như để trút đi hết những buồn bã và giận giữ trong lòng.


Vài phút sau, họ vẫn đang trên đường tới thành phố Narahagaka. Nasha đã khóc nhiều tới mức cô quá mệt để tiếp tục khóc. Sau khi trút hết những cảm xúc ra bằng nước mắt, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại và yên lặng ngồi trên ghế lái phụ.


Nasha một lần nữa nhìn về phía Akira và thì thào hỏi.


“...Cân bằng cán cân là sao?”


“Trước khi trả lời điều đó, tôi muốn xác nhận một chuyện trước. Alna đó, người bạn thân nhất của cô, cô ấy có phải kiểu người sẽ bảo cô trả thù cho cô ấy, dù cho điều đó có hoàn toàn vô vọng và bất khả thi?”


Nasha lắc đầu.


“...Không. Đó là điều tôi tự nguyện muốn làm. Tôi chắc chắn là cậu ấy sẽ chỉ bảo tôi quên nó đi. Có lẽ cô ấy thậm chí sẽ giận tôi nếu cô ấy biết tôi đã cố làm thế.”


“Tôi hiểu, cô ấy chắc chắn là một cô gái tốt.”


“...Đúng, cô ấy là vậy mà.”


Họ tiếp tục bình tĩnh trò chuyện.


“...Về chuyện cân bằng cán cân, nhỉ? Ờm, cơ bản là để thử vận may của tôi thôi.”


“Thử vận may?”


“Đúng. Vì lý do nào đó, có vẻ tôi gặp đen đủi khá nhiều, cô thấy đấy. Nhờ đó mà tôi đã phải trải qua khá nhiều chuyện trong quá khứ.”


Cơ bản là giống như Akira đang chơi một canh bạc vậy. Cậu tiếp tục.


“Đó là lúc tôi giết Alna. Có một người thực sự rất mạnh bảo vệ cô ấy, và cậu ta cũng là một người tốt. Mặc dù cậu ta chẳng nợ nần gì cô ấy, hay cũng chẳng có phần thưởng nào, cậu ta vẫn cố hết sức để bảo vệ Alna. Khi cậu ta đã cố gắng tới mức ấy, chắc hẳn cậu ta và cô gái mà cậu ta đang cố gắng bảo vệ đều là người tốt. Nhưng cho dù vậy, tôi đã vẫn giết Alna… Nếu tôi giết một người tốt, tôi cảm giác như chuyện đó sẽ khiến tôi gặp quả báo về sau này. Chắc có lẽ đó là lý do vận may của tôi luôn rất tệ. Thành thực mà nói, tôi cũng đã gặp phải một thứ khá phiền phức ngay sau khi tôi giết cô ấy. Nếu tôi không cố gắng giết cô ấy, tôi hẳn đã né được nó rồi. Thế nên là, ờm, có lẽ là tôi đang gặt quả mà chính tôi đã gieo ra thôi.”


Nasha thực sự hạnh phúc khi nghe thấy rằng có ai đó đã cố gắng đến thế để cứu bạn thân cô. Nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy buồn khi biết rằng Alna đã làm một chuyện mà khiến người khác dù có biết cô là người tốt vẫn muốn giết cô, mặc cho có một người mạnh như Katsuya đang bảo vệ.


“...Vậy tại sao cậu không tha cho cô ấy như cách cậu đã tha cho tôi?”


Akira cảm thấy Nasha đang không trách cứ cậu, chỉ đơn thuần là cô muốn biết, nên cậu trả lời câu hỏi đó một cách thật lòng.


“...Tôi không thể. Đó là tính cách của tôi rồi. Dù cô có hỏi tôi rằng tại sao tôi lại không thể, tôi cũng không nghĩ rằng tôi sẽ đưa ra được lý do nào đủ thuyết phục được cô.”


“...Tôi hiểu.”


“Dù cho người ta có mạnh thế nào, nếu không may thì họ vẫn phải chết thôi. Đó là điều tôi tin. Thế nên lý do tôi tha cho cô, đơn thuần chỉ là để cải thiện cái vận may của tôi, dù chỉ là một chút. Vậy nên cơ bản là, tôi làm chuyện này là vì chính tôi. Mặc dù tôi nói là để cân bằng lại cán cân của tôi, nhưng tôi không nghĩ nó đã ở mức gần đạt được điều đó đâu. Nhưng mà dù thế thì vẫn hơn là không có tiến triển gì. Lý do của tôi chỉ thế thôi, chứ tôi cũng chẳng làm vậy vì lý do thâm sâu gì đâu.”


Đó là một lý do rõ là ngớ ngẩn. Có lẽ đúng là Alna đã bị giết vì cô không may, và Nasha được tha vì cô đủ may mắn, nhưng Nasha vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.


“...Thực sự không có lối thoát nào cho Alna sao? Phải giết cậu ấy là lựa chọn duy nhất của cậu sao?”


“Như tôi vừa nói, đó là vấn đề ở tính cách của tôi. Thế nên tôi cũng chẳng thể làm gì khác.”


“Không, ý tôi không phải thế. Ý tôi là, có điều gì đó, dù cho có nhỏ nhặt đến đâu đi nữa, có điều gì đó có thể cứu mạng được cậu ấy không?”


“...Hmmm, để xem…”


Akira cố gắng nghĩ về những viễn cảnh mà Alna có lẽ đã được cứu.


Nếu Alna không nhắm vào Akira ngày hôm đó, 

hay nếu Akira đã không mất cảnh giác,

hay nếu Alna không trộm được ví của Akira, 

hay nếu Alna không gặp Katsuya, hay Katsuya không bảo vệ cô lúc đó, 

hay nếu Katsuya không dọa lùi Akira lại và kích hoạt hiệu ứng domino dẫn đến cái chết của Alna, 

hay nếu thất bại đó không bị đồn ra tới mức ảnh hưởng tới uy tín của Akira, 

hay nếu tin đồn đó không gây ra tới mức lũ trộm cắp không tấn công căn cứ của Sheryl,

hay nếu Alna không bị nhà Ezont bắt cóc, 

hay nếu Katsuya đã tới sớm hơn để cứu Alna.


Akira đưa ra tất cả các kịch bản mà Alna có thể đã được sống. Sau khi nghe hết mọi thứ, Nasha mỉm cười buồn bã và nói.


“Thế là, với ngần đấy khả năng sống sót có thể xảy ra, Alna vẫn bị giết ư. Thế nghĩa là cô ấy thật sự đen đủi rồi… Cậu có biết là Alna giỏi móc túi lắm không?”


“Không.”


“Cậu ấy thật sự có thiên phú trong việc trộm ví đấy. Cũng vì điều đó mà đủ loại người đã cố gắng chiêu mộ cậu ấy về để cậu ấy đi trộm cho chúng. Alna cũng đã phải khó xử thế đấy. Nhưng đúng là ăn trộm tiền người khác cũng chẳng phải chuyện gì hay ho, phải không… Có lẽ cậu ấy đã gặp vận rủi sau ngần đó những thứ sai trái mà cậu ấy đã gây cho tới giờ… Giá mà tôi có thể ngăn cậu ấy lại sớm hơn, cậu ấy có lẽ đã may mắn hơn, và cũng không cần phải chết nữa…”


Nasha tự trách bản thân vì đã không thể giúp được bạn mình. Vậy nên mặc dù đã khóc rất nhiều rồi, giờ nước mắt lại trào lên mắt cô.


Akira không thể nói được rằng điều đó là đúng hay sai, nên cậu quyết định giữ im lặng.


Akira và Nasha tới thành phố Narahagaka lúc trời vừa tối. Cậu thả Nasha ở trước cửa Văn phòng Thợ săn gần bức tường thành phố.


Nasha đã thay sang bộ quần áo mà Akira đưa cho cô. Đó là một bộ đồ Thợ săn trông khá tồi tàn. Nhưng đó lại là trang phục phù hợp cho một người chuẩn bị bước vào Văn phòng Thợ săn. So với trang phục của khu ổ chuột, bộ đồ này khá khẩm hơn một chút. So với quần áo trước đó cô ấy mặc, bộ đồ này sẽ giúp cô bớt bị nhạo báng ở đây.


“Thế nhé, ừm, chắc là không đúng lắm nếu tôi nói thế này, nhưng mà hãy bảo trọng.”


“Vâng, Akira-san. Cậu cũng thế.”


Sau khi họ gửi tới nhau những lời tạm biệt khá là trang trọng, Nasha nhìn về phía Akira với khuôn mặt nghiêm túc và nói.


“Tôi… tôi nghĩ là tôi ghét cậu. Cậu đã giết Alna, có lẽ tôi sẽ mang theo mối thù này đến khi tôi chết.”


Cũng như Alna, đã làm đủ mọi thứ cần làm với những lý do của riêng cô, Akira cũng có lý do riêng của cậu để làm những việc cậu cho là cần thiết. Nếu có một tin đồn thất thiệt nào đó bị lan ra đủ để khiến uy tín của một Thợ săn bị giảm xuống, đó có thể là một vấn đề chí mạng với chính Thợ săn đó. Đó là lý do Nasha hiểu được răng có những thứ mà một Thợ săn như Akira không thể nhân nhượng.


Mặc dù không cố ý, nhưng thực tế Nasha cũng đã giúp lan truyền những tin đồn thất thiệt về Akira. Không chỉ dùng số tiền mà Alna trộm được từ Akira để gia nhập băng của Sheryl, cô còn tuồn thông tin về Akira cho Alna để giúp Alna trốn thoát. Theo lẽ thường, sẽ chẳng có gì lạ nếu Akira muốn giết cô, nhưng cậu ấy đã tha mạng cho cô.


“Nhưng ngay cả thế, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã tha mạng cho tôi.”


Nasha đã bắn Akira, đã khóc rất nhiều, và đã nói đủ thứ với cậu. Ít nhất vẫn có một điều tốt là cô đã có thể vượt qua sự ra đi của người bạn thân nhất của mình mà bước tiếp. Cô không gạt bỏ những hận thù cô đang mang, mà thực tế chính nó giúp cô đứng vững trên đôi chân mình. Cô cúi gập người về phía Akira để cảm ơn cậu.


Akira đã không mong đợi mình được cảm ơn, thế nên cậu thật sự ngạc nhiên. Sau đó, trông cậu có vẻ hơi buồn bã khi mỉm cười và nói với Nasha.


“Cô cũng là người tốt, nhỉ.”


“Vậy sao? Tôi đã cố bắn cậu đấy, cậu biết mà?”


“Người tốt thì đôi khi vẫn phải làm những chuyện điên rồ mà. Nhưng cho dù thế, nhiêu đó chưa đủ để trở thành lý do cho ai đó trộm ví của tôi hay giết tôi. Mọi chuyện là thế đấy.”


“Đó có phải lý do cậu giết Alna không?”


“Đúng, một nửa lý do.”


“Thế nửa còn lại là gì?”


“Nửa còn lại là tôi đã không thể tha cho cô ấy bởi vì tính cách của tôi, vì tôi đã tồi tệ ra sao, và tôi yếu đuối thế nào. Giá như tôi đủ mạnh, ờm, chắc tôi đã để chuyện đó trôi qua với một phát đạn là đủ.. Tạm biệt nhé.”


Akira định rời đi, nhưng Nasha đột nhiên ngăn cậu lại.


“Trước khi cậu đi, tôi có thể nhờ cậu chuyển lời tới Sheryl được không? Tôi thật sự xin lỗi vì đã phản bội lòng tin của cô ấy, vì đằng nào thì tôi cũng không nghĩ tôi sẽ gặp lại cô ấy nữa.”


“Được. Tôi sẽ nói với em ấy.”


“Cảm ơn cậu rất nhiều.”


Nasha nhìn theo Akira cho đến khi hình bóng cậu biến mất khỏi tầm mắt. Sau đó, cô vững bước quay đi.


—*—*—*—


Sheryl đang ở trong phòng riêng khi có một cuộc gọi đến cô.


“...Em hiểu rồi, vậy là anh để Nasha ở lại thành phố Narahagaka”


“Đúng vậy, xin lỗi vì đã làm vậy mà không báo trước với em. Tôi chắc là chúng ta sẽ tìm ra một cách tốt hơn nếu tôi làm thế. Vậy nên là, rất xin lỗi em vì điều đó.”


“Anh đừng như vậy. Nếu anh Akira thấy ổn, em cũng chẳng có gì để phàn nàn. Thế nên anh đừng lo về chuyện ấy nhé.”


Sheryl không hề nói dối. Cô đã được giải thoát. Thực tế, cô đã rất lo lắng cho đến khi Akira gọi cho cô.


Cô không thể nghĩ ra được Akira sẽ làm gì với Nasha, nhưng xét theo cuộc gọi đó, có vẻ như họ đã có một giải pháp hòa bình. Có vẻ như Akira cũng có ấn tượng tốt về Nasha. Xét theo đó, có vẻ Sheryl và băng của cô sẽ không gặp nguy hiểm. Sheryl đang cảm ơn Nasha rất nhiều vì điều đó. 


“Và có một lời nhắn từ Nasha. Cô ấy xin lỗi vì đã phản bội lòng tin của em. Thế nên, như tôi đã bảo em, mặc dù có vẻ khá kỳ lạ nếu tôi nói thế này, nhưng mà em không cần phải giữ thái độ thù địch với cô ấy thêm nữa, được chứ?”


“Vâng, nếu anh đã nói thế thì em cũng không có vấn đề gì.”


Sheryl trả lời chắc chắn. Akira cũng có vẻ hơi kỳ lạ một chút. 


“Đ-được rồi. Ờm, cứ làm bất cứ điều gì em muốn để xử lý mọi chuyện về sau. Nếu có vấn đề gì trong băng, em chỉ cần nói là tôi đã giết Nasha và quăng xác cô ấy ngoài khu đất hoang rồi. Tôi không biết gì về mấy chuyện kiểu thế, nên là chuyện đó cứ giao hết cho em nhé. Nếu có vấn đề gì, chỉ cần gọi cho tôi. Với lại, tôi sẽ qua thăm băng sớm thôi. Gặp lại sau nhé.”


“Em sẽ đợi anh. À, em hỏi anh một chuyện được không? Làm sao mà anh biết Nasha là bạn thân của Alna?”


“Hửm? Không lâu trước khi em gọi cho tôi, Viola đã gọi tôi trước và kể hết mọi chuyện cho tôi rồi.”


Sheryl há hốc miệng, Akira thậm chí có thể nghe thấy, cậu cười cay đắng từ phía đầu dây bên kia và nói.


“Cô ta thậm chí còn bảo tôi cân nhắc về việc xử lý băng của em nếu em có ý định giấu tôi chuyện đó sau tất cả những gì tôi đã nói. Nhưng có vẻ là tôi không cần lo lắng về chuyện đó thêm nữa, nhỉ?”


“V-vâng, tất nhiên ạ!!”


“Được, gặp lại sau nhé.”


Akira cúp máy. Sheryl suýt không kìm được mà hét lên, nhưng cô đã giữ được mình.


Trong suốt biến cố vừa rồi, Sheryl đã nhìn thấy biết bao nhiêu ví dụ mà Akira thể hiện rằng cậu có thể tàn nhẫn và vô tình đến thế nào, cậu đã tiền trảm hậu tấu ra sao. Nhưng khi cậu đã tha cho Nasha, Sheryl có thể nhìn thấy một tia sáng le lói ở lòng tốt của Akira, và cô thật sự hạnh phúc về điều đó. 


Sheryl đã rất hạnh phúc cho đến khi cái tên Viola được nhắc đến.


Đúng là rất có lý khi Akira đã bình tĩnh ra sao khi mà cô kể cho cậu về Nasha trong cuộc gọi đó. Akira đã biết mọi chuyện trước cả khi cô gọi cho cậu ta. Và vì cô đã liên lạc với cậu ta sau đó, Akira chẳng có lý do gì để tức giận lúc này. 


“Nguy hiểm quá đi mất!! Đó là ý của Viola sao, cái lúc mà cô ta nói về việc đi trước một bước!? Nhưng cô ta đã nói là sẽ không hé bất cứ điều gì cho Akira lúc mình đã nói rằng sẽ tự nói với anh ấy mà?! Trời ạ, con đàn bà đó có thể ác độc đến cỡ nào chứ?!”


Sheryl hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại bản thân. Sau đó cô triệu tập Erio và Alicia, và cô quyết định kể cho Alicia và Erio về Nasha. Dù sao thì, họ có vẻ đang rất lo lắng, nên Sheryl nghĩ rằng có lẽ sẽ là ý tưởng tốt nếu cho họ biết để họ không quá lo sợ Akira. Cô cũng kể thêm cho Erio và Alicia biết rằng Viola tồi tệ đến thế nào.


Akira vẫn đang trên đường về thành phố Kugamayama. Mặt trời đã lặn và thành phố vẫn ở khá xa. Vì cậu đang sử dụng một chiếc xe thuê, cậu chọn một đường về xa hơn để tránh đụng mặt lũ quái vật.


Sau khi gọi cho Sheryl, Akira nhận thấy Alpha đang nhìn về phía mình.


[Gì đấy]


[Tôi nghĩ là ta đã ở bên nhau cũng khá lâu rồi, nhưng cách nghĩ của cậu vẫn là một bí ẩn lớn đối với tôi đấy. Cậu có chắc là thấy ổn với chuyện đó không?]


[Có vấn đề gì với việc tha cho cô ta à? Ờm, đúng là có lẽ cô ta sau này sẽ đổi ý và muốn giết tôi. Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, tôi chỉ cần giết cô ta thôi.]


Chính xác hơn là, Akira muốn biết rằng liệu giờ cậu có còn yếu đuối đến mức phải giết Nasha thay vì tha cho cô, và mặc dù cậu làm thế hầu như hoàn toàn do vô thức, cậu đã nghĩ rằng chắc sẽ ổn thôi khi có vẻ Nasha là một người tốt.”


[Đó không phải ý tôi. Cậu để Viola sống và thậm chí còn đưa Nasha tới tận thành phố Narahagaka, nên tương tự, cậu cũng có thể tha cho Alna mà, không phải sao? Như vậy cậu cũng không phải đấu với bộ Power Suit màu đen đó và dính phải một đống rắc rối, phải chứ? Thế nên tôi chỉ đang tự hỏi cậu đã đưa ra những quyết định đó như thế nào.]


Akira cười cay đắng, trông cậu cũng có vẻ hơi khó chịu.


[Xin lỗi về chuyện đó. Tôi đã không nghĩ răng chuyện đó sẽ gây ra nhiều rắc rối đến thế… Mặc dù đã quá muộn rồi, nhưng giờ tôi đã hiểu tại sao chị Elena và chị Sara đã cảnh báo tôi. Không, không phải, tôi nghĩ là ngay cả chị Elena và chị Sara cũng không biết chuyện này sẽ gây ra lắm rắc rối thế.]


Đối với Akira, Alna là một hiện thân của sự yếu đuối trong cậu. Cậu sợ rằng cậu sẽ phải trở về khu ổ chuột nếu cậu tiếp tục phạm sai lầm tương tự. Lý do cậu muốn giết Alna không gì hơn ngoài việc cậu muốn xóa bỏ bản thân khỏi nỗi sợ hãi đó. Và giờ Alna đã chết, trạng thái tâm trí của cậu lại trở về như bình thường.


[Tôi cảm thấy tệ vì đã thô lỗ với chị Elena và chị Sara, dù họ chỉ đang lo lắng cho tôi thôi.]


Akira thở dài, cậu có vẻ hơi buồn. Lời cảnh báo của Sara và Elena đã đúng và cậu đã phớt lờ nó. Cậu cảm thấy mình nên đi xin lỗi họ.


Alpha mỉm cười động viên cậu.


[Nếu cậu cảm thấy tệ về điều đó, thì cậu nên cẩn thận hơn vào lần tới. Như vậy cậu sẽ khiến mọi người xung quanh bớt lo lắng hơn. Tất nhiên bao gồm cả tôi nữa.]


[Đương nhiên rồi!]


Akira đáp lại nụ cười của Alpha với một nụ cười cay đắng.


[Bên cạnh đó, cậu định xử lý Katsuya thế nào?]


[Katsuya? Có vấn đề gì với cậu ta à?]


[Các cậu đã đấu với nhau lúc đó mà. Nếu cậu muốn cẩn thận hơn để tránh những rắc rối ngoài ý muốn có thể xảy ra, có lẽ là ý tốt nếu cậu cứ quên cậu ta đi ngay cả khi nếu thực tế cậu không muốn thế.]


Akira gật đầu đồng ý, nhưng khuôn mặt cậu ngay lập tức thay đổi như để nói rằng thực ra cậu còn chẳng quan tâm.


[Tôi hiểu, đó là ý cô nhỉ? Thay vì quên cậu ta đi, thực tế ngay từ đầu tôi còn chẳng quan tâm đến cậu ta. Dù gì thì lý do duy nhất để tôi đấu với cậu ta là cậu ta đã cản trở tôi giết Alna, chứ không phải tôi có hận thù gì với cậu ta đến mức tôi muốn giết cậu ta hay gì. Thế nên mọi chuyện còn tùy thuộc vào việc cậu ta định làm gì. Về cá nhân tôi mà nói, tôi thực tế không quan tâm lắm đến cậu ta.]


Sau khi nói vậy, khuôn mặt Akira trở nên nghiêm túc.


[Nhưng nếu cậu ta định đến để trả thù, thì tôi chẳng có lựa chọn nào khác. Tôi sẽ giết cậu ta.]


Alpha mỉm cười để xua đi bầu không khí nặng nề từ phía Akira. 


[Tôi hiểu. Trong trường hợp đó, chỉ cần cố gắng đảm bảo an toàn thôi. Đồng thời, để ngăn cậu ta làm thế, cậu cần phải trở nên mạnh hơn. Nêu cậu đủ mạnh, tôi dám chắc là cậu ta thậm chí còn không dám đến chỗ cậu cơ. Thế nên hãy kiếm trang bị tốt hơn để làm được vậy nhé.]


Akira cười nhẹ, bầu không khí nặng nề tỏa ra từ cậu giờ đây đã hoàn toàn tan biến.


[Tôi đã tiêu 400 triệu Aurum cho trang bị, và nhiêu đó vẫn không đủ hả?]


[Ít nhất, có một điều chắc chắn, là không đủ để hoàn thành yêu cầu của tôi. Tôi cần cậu làm việc chăm chỉ hơn cho điều đó đấy.]


[Đã rõ. Có vẻ tôi vẫn còn một quãng đường khá dài phải đi nữa.]


Akira cười nhẹ trong khi vẫn tiếp tục lái xe xuyên qua màn đêm. Cậu đã trở nên đủ mạnh để ra khỏi khu ở chuột và vượt qua khu đất hoang. Nhưng nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Akira không khỏi mường tượng về việc cậu cần mạnh đến thế nào nữa.


—*—*—*—


Yanagisawa đang nhìn vào khoảng không trống rỗng. Chẳng có ai ở đó, nhưng từ góc nhìn của Yanagisawa, anh ta có thể thấy rất nhiều khuôn mặt Thợ săn thông qua thiết bị hiển thị thực tế tăng cường mà anh ta đang sử dụng. 


Yanagisawa tập trung ánh nhìn vào một người. Khi anh ta làm thế, thông tin chi tiết về Thợ săn đó hiển thị trên thiết bị thông tin đầu cuối trên tay anh ta.


“Có phải cậu không?”


Yanagisawa lẩm nhẩm khi tính toán các thông số hỗ trợ cho dự đoán đó, anh ta cân nhắc tất cả các thông số, và rồi phủ nhận nó. Sau khi tính toán hết mọi thứ và đưa ra kết quả, anh ta nói.


“...Không phải rồi.”


Thông tin về Thợ săn đó biến mất và bị thay thế bởi thông tin của một Thợ săn khác.


“Hay là cậu?”


Anh ta lặp lại như lần trước và kết luận.


“...Cũng không phải.”


Yanagisawa lặp lại việc đó vài lần cho mỗi Thợ săn thuộc đủ các độ tuổi, giới tính, cơ giới hóa và chưa cơ giới hóa. 


“Vậy có phải cậu không?”


Giống như lần trước, thông tin về một Thợ săn chỉ định được hiển thị trên thiết bị thông tin đầu cuối. Lần này là Akira.


“Một thợ săn trẻ từ khu ổ chuột, nhỉ. Giả sử là cậu ta có thể kết nối tới miền cựu thế giới đi, vậy giả sử cậu ta gặp một trong số họ khi cậu ta tới khu tàn tích Kuzusuhara và có một hợp đồng với họ. Nhờ vào hợp đồng đó, cậu ta được hỗ trợ trong việc tìm kiếm di vật, rồi cậu ta dùng số tiền bán chỗ di vật  để mua trang bị, rồi dần dần, họ mời cậu ta tới nơi đó. Một bóng ma quyến rũ, đó là tin đồn mà mình đã lan ra để hỗ trợ người ta tìm được họ. Cậu ta đã trở thành một Thợ săn mạnh mẽ nhờ vào hợp đồng đã lập với họ. Mọi thứ có vẻ khá hợp lý đây.”


So sánh với những Thợ săn khác từ trước tới giờ, Yanagisawa có rất nhiều tham số để khẳng định dự đoán đó. Nhưng biểu cảm của anh ta trở nên nghiêm túc hơn thường lệ và tiếp tục.


“Nhưng, dù đúng là cậu ta mạnh thật, nhưng còn xa mới đủ mạnh để tới nơi đó. Vậy thì sẽ khá đáng ngại nếu họ lập hợp đồng với ai đó yếu đuối như cậu ta. Nhưng cứ giả sử là họ đã làm vậy, vẫn khá là lạ khi cậu ta đã rất nhiều lần suýt chết. Yêu cầu khẩn cấp của từ Katsuragi. Lần chạm mặt bọn trộm di vật. Rồi lần chiếc xe của cậu ta bị con quái vật tiền thưởng nuốt chửng. Rồi trận chiến ở tòa nhà Seranthal cũng như trận chiến ngày hôm qua. Sẽ không có gì lạ nếu cậu ta bị giết ở bất cứ sự kiện nào trong đó. Nếu cậu ta đã lập hợp đồng với họ, lẽ ra họ phải làm gì đó để đảm bảo rằng người đang tham gia hợp đồng sẽ phải còn sống bằng cách giữ họ cách xa những tình huống nguy hiểm đến vậy. Như thế, cậu ta sẽ không gặp nhiều nguy hiểm đến thế. Tổng kết lại, cậu ta có vẻ không phải người đó… Nếu để mình nói, cậu ta giống như một cậu nhóc được thiên phú và rồi thiên phú đó nở rộ khi cậu ta vẫn còn trẻ, rồi cậu ta đủ may mắn để tìm thấy những di vật cựu thế giới và thành công trong nghề Thợ săn. Đúng là trường hợp hiếm, nhưng không phải là không thể.”


Yanagisawa đưa ra tất cả các yếu tố bác bỏ dự đoán của anh ta, và đi đến kết luận.


“...Vậy, mình đoán chắc cũng không phải cậu ta, nhỉ?”


Yanagisawa cho rằng mình cần thêm dữ liệu để đưa ra quyết định. Vậy nên hiện tại, anh ta để tạm cái tên Akira trong danh sách ứng viên. Trong danh sách này đã có khá nhiều cái tên rồi. Sau đó Yanagisawa chuyển tới Thợ săn tiếp theo.


“Vậy có phải cậu không?”


Yanagisawa nhìn kĩ vào các thông tin hiển thị trước mặt anh ta. Đó là của Katsuya.


“Một thợ săn từ Drankam. Băng đó vẫn luôn đề cao cậu ta, nhưng cuối cùng, năng suất của cậu ta đã gia tăng đáng kể. Trong quá khứ, tên cậu ta thậm chí còn được nhắc tới trong báo cáo gửi tới Hội đồng quản trị Thành phố. Nhưng giờ, một số người trong Hội đồng Thành phố đã nhận ra năng lực của cậu ta. Xét theo số lượng, có thể nói rằng cứ như cậu ta đã trở thành một người hoàn toàn khác vậy. Nếu cậu ta là người có thể kết nối tới miền cựu thế giới và lập hợp đồng với họ, điều đó giải thích được sự gia tăng bất thường trong thành tích của cậu ta.”


Sau khi đưa ra tất cả các yếu tố bổ trợ cho dự đoán đó, cũng như trước đây, Yanagisawa bắt đầu liệt kê tất cả các yếu tố phủ định cho dự đoán của mình.


“Nhưng cậu ta chỉ bắt đầu mạnh lên sau trận chiến ở tàn tích Mihazono. Không, hay là lúc cậu ta chiến đấu trong trận đánh ở gần tòa nhà Seranthal? Dù là hướng nào thì cũng không phải ở tàn tích Kuzusuhara. Trong số họ không có ai ở tàn tích Mihazono cả. Hay ít nhất là, không có bản ghi nào chỉ ra rằng đã tìm thấy họ ở tàn tích nào khác ngoài Kuzusuhara. Mặc dù đặt niềm tin vào mấy cái bản ghi thiếu thuyết phục cũng không đúng lắm, mình cũng chẳng thể phớt lờ nó được. Hơn nữa, cậu ta vẫn còn quá xa so với việc đủ mạnh để tới nơi đó. Nếu mình phải nói thì, có gì đó đã xảy ra ở trận chiến gần tòa nhà Seranthal và kích hoạt tiềm năng của cậu ta. Cũng chẳng phải chuyện hiếm khi một Thợ săn bung được kén nhờ vào thứ gì đó kích hoạt.”


Khi Yanagisawa định đưa ra kết luận, có thứ gì đó khơi dậy hứng thú của anh ta.


“...Tòa nhà Seranthal, hửm? Và ngày hôm đó… Mình cũng đã ở đó khi cậu ta tới tòa nhà Senranthal. Nhưng lúc đó, lịch hẹn mình đặt trước đã bị xóa. Họ thường chỉ ở tàn tích Kuzusuhara, vậy họ đã tạm thời đi tới tòa nhà Seranthal để xóa lịch hẹn của mình sao? Nếu là trường hợp đó, thì có lẽ cậu nhóc đó… Không, gượm đã, không nên ép dự đoán của mình theo hướng này. Nếu mình cứ tiếp tục, chuyện đó sẽ ảnh hưởng tới quyết định của mình sau này. Ngay từ đầu, tất cả mọi thứ đều chỉ dự đoán trong trường hợp cậu ta có thể kết nối tới miền cựu thế giới. Chỉ là dự đoán, thế nên sẽ ổn nếu mình dùng nó để kiểm tra hết các khả năng, nhưng sẽ không đúng nếu cứ đặt cược chỉ vào một dự đoán.”


Khi Yanagisawa định tiếp tục, anh ta nhận một cuộc gọi từ ai đó. Anh ta ngưng lại, kiểm tra cuộc gọi, và sững người lại khi thấy rằng đó không phải một người mà anh ta có thể phớt lờ. Vậy nên anh ta hít một hơi thật sâu và mỉm cười như thường lệ trước khi chấp nhận cuộc gọi.


“...Ờ, vẫn là Nergo, phải chứ? Hay anh lại đổi tên nữa rồi?”


“Tôi đặt ra cái tên mình vì đại nghĩa, thế nên đó không phải thứ mà tôi cứ muốn là đổi đâu.”


“Đã hiểu. Vậy giờ anh vẫn là Nergo, nhỉ? Có chuyện gì à?”


Yanagisawa trông có vẻ khá bình thản, nhưng ngược lại, Nergo trả lời với tông giọng khá nghiêm túc.


“Anh có thông tin gì về một Thợ săn trẻ ở Drankam có tên là Katsuya không?”


Yanagisawa liếc vào thông tin của Katsuya và giả vờ như không biết.


“Katsuya?? Hừm, à, ờ, là cậu ta, phải không? Là cái cậu Thợ săn trẻ từ Drankam mà đã làm khá tốt dạo gần đây, phải không? Tôi nghe có vẻ cậu ta thậm chí còn khiến Drankam tách thành hai phe thì phải. Là cậu ta, phải không?”


“Chuẩn đấy. Có vài thứ mà tôi muốn xác nhận về Katsuya với các anh em khác. Hay đúng ra là tôi cần sự cho phép của họ.”


“Cho phép? Cho cái gì?”


“Tôi muốn bắt giữ cậu ta.”


Yanagisawa bị bất ngờ. Anh ta không ngờ đến điều đó từ Nergo. Nhưng anh ta vẫn trả lời với một trò đùa nhỏ.


“À, ừm, tất nhiên rồi, tôi sẽ giúp anh, nhưng tôi vẫn là một người trong Hội đồng Quản trị Thành phố, anh thấy đấy. Nếu anh bảo tôi có ổn không nếu bắt cóc một Thợ săn của chúng tôi, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài từ chối đâu. Hay đúng hơn là, ngay từ đầu, sao anh lại mang chuyện này nói với tôi?”


“Chúng tôi muốn giữ quan hệ tốt với anh.”


“Ý anh là sao?”


“Có khả năng là Katsuya có lẽ là người mà chúng tôi đang tìm kiếm. Tôi biết anh cũng đang tìm mà, phải chứ? Ai đó có thể kết nối tới miền cựu thế giới từ tàn tích Kuzusuhara ấy.”


Nụ cười của Yanagisawa tan biến. Nergo hoàn toàn không nhận ra điều đó khi bình thản nói.


“Katsuya có thể kết nối tới miền cựu thế giới.”


“...Ồ!”


Nụ cười của Yanagisawa trở lại. Nhưng lần này, không phải một nụ cười giả tạo nữa. Anh ta thật sự vui vẻ sau khi nghe được khẳng định đó.


*****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 


Trans: Hayden

Edit: promote


****** 

Không có nhận xét nào: