Chương 168: Trở lại công việc Thợ săn - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2023

Chương 168: Trở lại công việc Thợ săn

Shizuka đang chờ trong cửa hàng của cô như mọi khi cô phát hiện thấy Akira. Cô chuẩn bị gọi cậu, bất chợt cô dừng lại khi nhận thấy cậu đang hành động hơi kì lạ.


Akira có chút sợ sệt và cẩn thận tiến vào trong cửa hàng, cậu nhìn quanh một lượt như tìm kiếm ai đó. Sau khi cậu đã xác nhận rằng người cậu đang tìm không có trong cửa hàng thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm nhưng với khuôn mặt vẫn đầy mâu thuẫn.


“Mời vào”


Shizuka cười nhẹ và mời chào cậu, Akira có chút giật mình rồi quay đầu nở cụ cười gượng gạo. Shizuka nhận thấy lạ, nhưng lúc này cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu cười. Akira đã không còn vẻ căng thẳng như lần trước nói chuyện với Elena và Sara nữa. 


Dù cậu đã đến ngay trước quầy và muốn nói gì đó nhưng lại do dự. Điều đó gợi sự tò mò của Shizuka, nhưng trong trường hợp này cô quyết định chỉ cười thôi và nở ra nụ cười thương nhân thường thấy.


“Thế, hôm nay em cần mua gì? Tôi nghĩ là có hơi quá sớm để đến đây mua đạn nhỉ, dù gì em thì cũng mới mua chưa bao lâu mà. À, hay là em có chuyện gì muốn tâm sự với tôi à? Nếu là thế tôi không phiền mà lắng nghe đâu.”


“À không, ừm, tôi đến đây để mua đạn”


“Vậy sao? Tôi nhớ em đã mua đủ đạn vào lần trước khi đến đây vì trang bị mới rồi chứ. Có phải em mua vì đã chấp nhận nhiệm vụ tiêu diệt quái vật để làm quen với bộ đồ gia cường mới hay gì đó khiến em sử dụng rất nhiều đạn đúng không?”


“À thì, chị biết đấy, có khá nhiều chuyện xảy ra.”


“Thật vậy sao? Thế số lượng như mọi khi nhé?”


“Không, ừm, có thể tôi sẽ cần thêm vài món nữa…”


Akira có chút sợ sệt khi đặt hàng. Shizuka lắng nghe cậu, dù có vẻ bình tĩnh nhưng thâm tâm cô thực ra khá sốc. Cô không ngờ cậu sẽ cần hộp sửa chữa cho đồ gia cường, một viên thay thế cho viện đạn xuyên giáp trường lực mà cậu dùng như lá bùa may mắn và băng đạn cùng với hộp năng lượng được nạp đủ cho một trận chiến bình thường sớm như thế này.


Shizuka hơi nhíu mày và nói:


“Tôi xin lỗi nhưng tôi chưa thể giao cho em hộp sửa chữa ngay bây giờ được. Món đó dù gì cũng khá là đắt, thế nên tôi bây giờ không có sẵn nó trong cửa hàng. Nếu em cần nó ngay lập tức thì tôi có thể đặt hàng chuyển phát nhanh.”


Akira lắc đầu ngao ngán:


“À, không sao, thế cũng được ạ! Tôi không cần nó cấp thiết như thế đâu. Tôi chỉ nghỉ tôi sẽ cần dự phòng một ít khi tôi vẫn còn nhớ và có tiền.”


“Được thôi. Như thế thì tôi sẽ đặt chuyển phát thường cho hộp sửa chữa. Phần còn lại thì tôi có sẵn luôn. Tôi đã mua số lượng khá lớn lần này nên nếu em dùng xe để đi đến đây thì em có thể lái ra đằng sau cửa hàng không?”


Shizuka cười nhẹ và nói với Akira đang bối rối đáp lai:


“À, uhmm, vâng… Được ạ.”


Akira chùng vai xuống như thể cậu đã từ bỏ và đi ra ngoài để lái xe của cậu ra đằng sau cửa hàng.


Akira đang đặt chiếc hộp chứa đạn và những món khác vào xe. Shizuka đang quan sát cậu bất ngờ hỏi:


“Trả lời tôi nhé, Akira, chiếc xe đó là xe thuê đúng không? Vậy chiếc mà em mua từ tôi thế nào rồi? Em gửi đi để sửa chữa hay gì à?”


Akira khựng lại, cậu vừa cố né tránh ánh nhìn thẳng từ Shizuka vừa trả lời.


“Không, thực ra, ưm…Tôi xin lỗi, tôi không còn sử dụng chiếc đó nữa rồi.”


“Ý em là sao.”


“Uhhh, có vài chuyện đã xảy ra.”


Akira không nói dối, chiếc xe cậu mua từ Sizuka đã không còn có thể sử dụng được nữa. Nhưng điều đó đã xảy ra trước cả vài trận chiến rồi, chính xác hơn thì chiếc xe đã hỏng hẳn từ khi cậu chiến đấu với con quái vật tiền thưởng. Cậu đã nghĩ đến việc mua một chiếc xe gần giống vào một lúc nào đó hoặc sắm một chiếc tốt hơn để cậu có thể sử dụng như một cái lí do hợp lí cho việc thay thế chiếc xe mua từ Shizuka, nhưng trước khi chuyện đó kịp xảy ra, thì ngay cả chiếc xe mới cũng bị phá ngay sau đó cùng với toàn bộ đạn dược, thuốc men cậu có. Đó cũng là lý do cậu đi mua nhu yếu phẩm hôm nay.


Suy đoán từ phản ứng của Akira, Shizuka nghĩ cậu như một đứa trẻ đang sợ hãi khi phải nói sự thật. Và khi cô dự đoán lí do tại sao và cũng đồng thời giúp Akira bình tĩnh lại.


“Vậy Akira, về lần trước. Em có ghét Elena và Sara sau những gì đã xảy ra không? Nếu thế thì tôi cũng sẽ không ép em phải hoà giải với họ, nhưng tôi hy vọng em sẽ hiểu cho Elena và Sara là họ không vì một lí do xấu nào khác mà làm vậy đâu. Họ chỉ lo lắng cho em thôi, có thể em sẽ không thích chuyện này lắm.”


Akira nghĩ rằng cậu sẽ bị khiển trách vì làm hỏng xe. Đó cũng là lí do cậu hơi ngạc nhiên khi Shizuka đề cập đến chuyện đó, sau đó cậu bối rối lắc đầu và nói:


“Không sao đâu ạ. Thành thực mà nói thực ra tôi có hơi lo lắng rằng bây giờ Sara-san và Elena-san có ghét tôi vì tôi nghĩ rằng tôi đã khá thô lỗ khi họ chỉ cố ngăn cản tôi họ lo lắng cho tôi. Và như họ đã nói thì nó thực sự không đáng để gặp rắc rối… Có lẽ lúc đó tôi đã thực sự để cảm xúc lấn chiếm. Tôi biết đôi khi tôi có thể hơi bướng bỉnh, mặc dù bây giờ nói những điều này có thể là đã quá muộn …”


Akira cuối xuống và có vẻ cảm thấy tồi tệ về những gì mà cậu đã làm. Shizuka nhận ra điều đó, ngay lập tức mỉm cười và an ủi cậu:


“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với câu để mà mất chiếc xe, nhưng tôi mừng là em vẫn ổn. Em có bị thương ở đâu không?”


“À, không có gì nghiêm trọng đâu, tôi vẫn ổn mà”.


“Vậy đó là tất cả những gì tôi muốn nói rồi. Chắc chắn hãy chăm sóc cho cơ thể em nhé. ít nhất tôi sẽ nói với Elena và Sara rằng em không bận tâm chuyện lần trước. Rốt cuộc thì trông em có vẻ hơi sợ hãi khi đến đây nên tôi cá là em đã cảm thấy lúng túng khi đến chỗ tôi.”


Shizuka cười cay đắng khi nói vậy, Akira cũng đáp lại bằng một nụ cười gượng.


“Tôi xin lỗi và cũng cảm ơn chị”.


“Đừng bận tâm, chị chắc chắn sẽ truyền đạt cho họ biết. Đừng lo lắng, không phải là họ ghét em hay gì đâu. Nên sẽ ổn thôi mà.”


Akira có chút tươi tỉnh khi nghe thấy điều đó. Nhìn thấy điều đó, Shizuka cũng nở nụ cười hành phúc và nói:


“Tuy nhiên, tôi thực sự mừng vì tình bạn của em với Elena và Sara đã không tan vỡ. Nếu các cô cậu đang trong tình trạng tồi tệ, sẽ rất khó xử khi đến cửa hàng này và nó cũng sẽ ảnh hưởng đến doanh thu của cửa hàng đấy.”


Shizuka mỉm cười khi nói vậy nên Akira cũng mỉm cười đáp lại cô. 


Sau khi Akira chuyển hết chỗ đạn mới với vật phẩm mới mua lên xe rồi đi thẳng về nhà. Shizuka tiễn cậu về với một nụ cười, sau khi Akira không còn trong tầm mắt của mình, nụ cười cô thoáng có chút u ám.


“Không đáng bận tâm ư…”


Shizuka biết được rằng Akira đã giết Alna. Akira có hơi hối hận khi cậu nói rằng nó không đáng để bận tâm. Shizuka cá chắc rằng nó là lí do khiến Akira mất chiếc xe và đến đây hôm nay để mua vật phẩm. Elena và Sara đã cố cản cậu ấy lại và bản thân Shizuka cũng đã nói cậu cần phải suy nghĩ một cách nghiêm túc về nó, nhưng ngay cả vậy cậu vẫn truy đuổi và giết chết kẻ móc túi. Xét dựa trên phản ứng của cậu ấy lần trước, Shizuka nghĩ họ đã rất khó khăn tìm ra phương án giải quyết vấn đề trong hoà bình. Lần này, cậu đã có thể lấy lại bình tĩnh đến mức độ mà cậu đã có thể nói rằng bản thân hơi bướng bỉnh khi đó. Điều đó chứng tỏ cậu rằng đã có thể lấy lại được bình tĩnh sau khi giết tên móc túi.


Nếu thực sự nó là toàn bộ sự việc, nó cũng có thể giải thích cho sự sợ sệt của Akira khi cậu đến cửa hàng lúc nãy. Cậu đã phớt lờ những cảnh báo đến từ những người thân cận và đi xử lý tên móc túi đó, vì vậy bây giờ cậu hẳn phải rất khó xử khi gặp họ. Hoặc ít nhất, đó là điều mà trực giác bản thân Shizuka mách bảo cho cô.


Từ những dự đoán đó, Akira hẳn có những suy xét sau này. Mặc dù cô không cảm thấy được chút cảm thông nào cho tên móc túi mà Akira đã giết, nhưng cô cảm thấy buồn cho Akira - người đã giết tên móc túi đó. Akira đã đủ mạnh để có thể trả 400 triệu Aurum tiền trang bị, và ngay cả khi sở hữu chừng ấy sức mạnh, những mối nguy hiểm tiềm tàng và hậu quả sau cái chết của đứa móc túi cũng không thể ngăn Akira làm vậy.


Sức mạnh thường sẽ mang tới sự tự do và lòng khoan dung. Nhưng thứ sức mạnh của Akira có không đủ để giúp cậu có đủ quỹ thời gian và lòng khoan dung để bỏ qua rắc rối với tên móc túi. Trí óc của Akira bế tắc như thể chính cậu vẫn đang sống ở trong khu ổ chuột vậy.


Shizuka cảm thấy buồn khi cô nghĩ không biết cần mạnh đến mức nào mới có thể để Akira cười trừ cho qua khi những chuyện tượng tự sau này gặp phải, và cũng không biết bao nhiêu lần nữa để cậu phải nhớ về sự yếu đuối của bản thân đến mức cậu vô thức khát khao có thêm nhiều sức mạnh.


“…Mình nghĩ bây giờ cần phải cho Sara và Elena biết càng sớm càng tốt.”


Buồn phiền bây giờ sẽ không thể thay đổi được điều gì cả. Để tiếp tục đào sâu vấn đề đó vì lợi ích của chính bản thân cô cũng như của Elena và Sara, Shizuka quyết định rằng cô nên để Sara và Elena biết bằng một nụ cười rằng, cuộc nói chuyện lần trước của họ với Akira không cần phải lo lắng nữa. Shizuka vừa nghĩ vừa đi về cửa hàng với một nụ cười nhẹ nhàng.


—*—*—*—


Yatsubayashi có đồng thời cả phòng thí nghiệm và phòng điều trị ở phòng khám của mình. Lão ấy điều trị cho những người đến khám ở phòng khám hay phòng thí nghiệm là tuỳ thuộc vào lượng hầu bao mà họ có thể trả. Và đó cũng là lí do mà phòng khám của lão nằm trong khu ổ chuột, nên những người đến đó hầu hết được gửi vào phòng thí nghiệm.


Trong đó cũng đồng thời có một căn phòng khác nữa trong phòng khám, đó là một phòng đặc biệt mà người thường không thể tuỳ tiện bước vào. Nó là một phòng không dành cho cả thí nghiệm hay điều trị. Bên trong căn phòng lớn đó có đủ các loại thiết bị bí ẩn được xếp thành hàng. Ở giữa căn phòng có có một chiếc giường, và Tiol đang ngồi trên chiếc giường đó.


Tiol hướng ánh mắt về phía hư không như thể cậu đang nằm mơ giữa ban ngay. Mặc dù tay chân của cậu bị giữ chặt bằng một loại thép dài nhưng câu dường nhưng chẳng bận tâm chút nào. Cậu chỉ ngồi đó lơ đãng.


Trong căn phòng còn chẳng có cái cửa sổ nào. Bức tường cũng được cách âm nên không có một âm thanh nào có thể truyền vào, và vì Tiol chỉ ngồi đó lặng thinh khiến căn phòng cũng im ắng đến khó chịu. Trong căn phòng cách biệt đó, Tiol đột nhiên đánh mắt nhìn ra cửa. Đó là khi cánh cửa mở ra và Yatsubayashi bước vào.


“Có đồ ăn rồi này.”


Khi Yatsubayashi vào trong phòng đồng thời Tiol cũng quay về nhìn vào về hư không.


Yatsubayashi ngồi xuống trước mặt Tiol và dùng chiếc nĩa kim loại để bón cho Tiol. Khi lão ấy làm vậy, Tiol há to miệng và nhai ngấu nghiến luôn cái nĩa. 


Yatsubayashi nhìn vào chiếc nĩa trên tay đã bị gặm mất phần đầu và lầm bầm:


“Mình đoán mình lại thất bại nữa rồi.”


Yatsubayashi đưa chiếc nĩa mất đầu lại cho Tiol và cậu bắt đầu nhai luôn chiếc nĩa. Sau đó, cậu cũng ăn luôn chỗ đồ ăn mà Yatsubayashi mang vào và ăn luôn cả chiếc khay đựng thức ăn. Yatsubayashi cẩn thận thả chiếc khay ra và nhanh chóng rút tay lại phòng nhỡ Tiol nhai luôn tay lão.


Khi cậu vừa ăn xong, Tiol nhìn chằm chằm vào Yatsubayashi. Mặc dù cậu đang nhìn vào Yatsubayashi nhưng trong ánh mắt cậu lại không có tí cảm xúc nào. Ngay cả khi Yatsubayashi lau miệng cho, cậu cũng không chút phản ứng nào.


Yatsubayashi cau mày và lộ ra vẻ thất vọng.


“Chà, lại một thất bại nữa rồi. Mình đã chắc chắn là sẽ thành công mới phải chứ. Vết thương của cậu ta hồi phục một cách hoàn hảo và cũng không có bất cứ phản ứng phụ ngoài nào mà. Mà có vẻ mình vô tình để thuốc ảnh hưởng lên não của cậu ta hả? Mình đoán lại phải tính toán lại hết từ lúc thuốc có ảnh hưởng lên não của cậu ta rồi. Hay là chỗ nanomachine mà mình chưa giải quyết hoàn toàn bây giờ đã ảnh hưởng lên não của cậu ta nhỉ? Mình vẫn chưa tìm ra được câu trả lời, đoán là từ bây giờ lại tiếp tục theo dõi cậu ta thôi.”


Yatsubayashi thở dài. Sau đó lão đứng dậy và đi thẳng ra cửa. Lão quay lại nhìn Tiol trước khi nắm lấy tay nắm cửa.


“Tiol-kun, cậu là người đã nói với ta rằng cậu sẽ không ngần ngại để ta thí nghiệm miễn là có thể chữa lành vết thương cho cậu đấy nhé. Ta đã cố gắng hết sức có thể rồi được chứ? Hẹn mai gặp lại.”


Yatsubayashi chỉ nói vậy và rời khỏi căn phòng với một nụ cười. Chiếc giường bệnh trong phòng khám của lão đã đầy ắp những bệnh nhân mặc cho những lùm xùm ngày hôm qua. Lão không thể nào từ chối bọn chúng vì nghiên cứu của hắn vẫn cần thêm tiền, thế nên hắn hôm đó hắn đã rất bất rộn. Chính vì lẽ đó hắn đã không thể có thời gian theo dõi Tiol.


Tiol lại bị bỏ lại một mình trong căn phòng. Căn phòng lại trở về sự im ắng như lúc trước và Tiol tiếp tục nhìn khoảng không một cách vô cảm. Bất chợt cậu nhìn về chiếc còng tay đang giữ chặt lấy cậu, há to cái miệng ra và bắt đầu nhai những chiếc còng.


—*—*—*—


Tomejima đang vò đầu bứt tai, theo cả nghĩa đen lẫn bóng, trong văn phòng của anh tại quận dưới. Ngay khi Colbert bước vào, Tomejima lập tức nhìn anh và hỏi:


“Thế nào rồi?”


Colbert nhìn vào khuôn mặt tuyệt vọng của Tomejima khẽ lắc đầu


“Vài cuộc điều tra đã được tiến hành nhưng chẳng thu được cái gì cả. Tôi còn chẳng thế tìm thấy bọn nó chứ đừng nói là đụng đến nữa. Nhiều khả năng đã chết rồi.”


“Chết tiệt, nữa hả?!!”


Tomejima cúi sầm mặt, có một chút tuyệt vọng xen lẫn trên khuôn mặt vô cùng đau khổ của anh lúc này.


“Bình tĩnh nào, nó có thể tệ đến mức nào cơ chứ”.


“Đó đã là tên thứ 10 rồi đấy anh biết không? Chúng ta cơ bản đã mất đi 10 nguồn tiền giá trị rồi!! Anh có biết là chúng ta đã mất đi bao nhiêu tiền vừa rồi không?!”


Colbert nhận nhiệm vụ từ Tomejima đi thu một vài khoản nợ. Mục tiêu của anh là những thợ săn và cựu thợ săn. Vì có những kẻ chuyên đi gây rắc rối nên Tomejima đã nhờ Colbert, người cũng từng là thợ săn đi đòi nợ chúng.


Nhưng những cái tên đó bây giờ lại đang mất tích. Mặc dù nói một cách rõ ràng thì cả Tomejima và Colbert đã có dự đoán gần như chính xác nơi chúng tới. Chúng có thể đã bị giết trong trận chiến giữa Nhà Ezont và Haurias ngày hôm trước. Thi thể chúng nhiều khả năng đã bị lẫn giữa hàng tấn xác chết rải rác quanh căn cứ của Nhà Ezont. 


Colbert nhẹ nhàng tóm tắt tất cả khoản nợ của chúng và bắt đầu nhíu mày:


“Khoản nợ của chúng gộp lại còn chưa đến 1 tỷ. Anh bình thường đâu có nhận mấy cái khoản như thế này.”


“Tôi đang rất là cần tiền lúc này, không cần quan tâm nhiều hay ít nữa rồi.”


“Hmm tôi không nhớ là công ty của anh lại đang trong tình trạng tồi tệ đến thế này đâu nhỉ.”


Mặt của Tomejima khẽ giật.


“…Tôi đã đặt chút tiền cược vào trận chiến đó.”


Colbert có thể hiểu được lí do tại sao Tomejima lại trông khá ủ rũ khi quay ra cười gượng với anh ta.


Nhà Ezont và Haurias đã bòn được rất nhiều tiền từ các doanh nghiệp dưới quyền của chúng để đầu tư cho cuộc chiến của chính chúng, chúng cũng vay một khoản lớn từ các công ty tín dụng như công ty của Tomejima và hứa rằng sẽ trả số tiền đó cùng với lãi suất sau khi giành được chiến thắng trong trận chiến. Chúng cũng hứa hẹn những lợi ích khác khi chúng chiếm được hoàn toàn khu vực quận dưới sau khi đè bẹp đối phương. Đó cũng là cách mà chúng đã nói cho một nửa số công ty cho chúng vay tiền.


Thật vậy, nó sẽ mang đến cho những công ty đó rất nhiều tiền mà nếu Nhà Ezont hay Haurias giành được chiến thắng trong cuộc xung đột đó. Nhưng vơi thực lực của cả hai bên gần như ngang nhau, rất khó để đoán bên nào sẽ chiến thắng. Chưa kể, nếu họ không cho bên chiến thắng sau này vay tiền, điều đó sẽ khiến những công ty đó gặp rất nhiều rắc rối về sau, vì vậy họ chẳng còn lại lựa chọn nào ngoài việc đánh cược vào một trong hai bên. Đó chính là trường hợp mà họ đang phải làm.


Chính vì lẽ đó, một vài công ty đã từ chối phải chọn bên cược. Thay vào đó họ đã chuyển một lượng nhỏ tiền cho cả hai bên, mặc dù họ chắc chắn sẽ mất một số tiền khi cuộc chiến kết thúc, nhưng ít nhất họ có thể giữ được mối quan hệ tốt với cả hai bên dù cho bên nào chiến thắng đi nữa. Nhiều công ty đã chọn cách này và Tomejima là một trong số họ.


Một vài công ty thì đã quyết định ủng hộ tiền cho cả hai bên đều có mối liên hệ với Viola.  Họ đều được Viola yêu cầu tiếp tục cho chúng vay tiền để đảm bảo rằng trận chiến cả hai bên sẽ phải là một cuộc chiến quy mô lớn. Nhờ đó, Haurias và Ezont đều được trang bị rất nhiều đồ gia cường trong trận chiến đó. Và đúng như Viola đã dự đoán, với một số tiền khổng lồ để khơi mào trận chiến, nó thực sự đã trở thành một cuộc chiến quy mô lớn.


Chính vì lẽ đó, cả hai băng đảng đều đã chịu những tổn thất nặng nề tưởng như phải đã kết thúc ngay lập tức. Vì vậy những người đã đặt tiền của họ cho cả hai bên đã mất rất nhiều tiền do kết quả này. Có thể nói rằng họ cũng là nạn nhân của Viola.


 Colbert nhẹ nhàng động viên Tomejima.


“Được rồi được rồi, nếu công ty của anh bị phá sản thì sẽ gây rắc rối cho tôi mất. Tôi sẽ đi tìm chung thêm lần nữa. Nhưng đừng có kì vọng quá nhiều nhé? Nếu chúng ta may mắn, chúng ta có thể tìm được xác của chúng nó thôi.”


“Yeah, nhờ anh. Và đương nhiên, lấy đi tất cả những gì có thể nhé.”


“Nói trước là không miễn phí đâu đấy.”


“Phải xem là có thể đem về được gì đã.”


Tomejima vẫn gục đầu khi vẫy tay với Colbert. Colbert gượng cười rồi rời khỏi phòng.



—*—*—*—


Sheryl đang ngồi trong phòng trong căn cứ của băng. Và Viola đang ngồi trước mặt cô. Mặc dù cô ta đang tươi cười nhưng Sheryl nhìn có vẻ khó chịu vì cố ấy không có ấn tượng tốt về người trước mặt. Viola đang cảm thấy rất giải trí với biểu cảm của Sheryl nhưng cô chỉ ngồi đó cười để đáp lại và phớt lờ nó.


“Thật tốt khi biết cô vẫn còn khỏe, vết thương thế nào rồi?”


“Nó đã được điều trị rồi nên sẽ không có vấn đề gì đâu.”


“Tôi hiểu rồi. Vậy kể từ bây giờ mong cô giúp đỡ tôi nhé.”


“Tôi cũng thế, mong được cô chăm sóc từ bây giờ, cô chủ à.”


Như đã hứa với Akira, Viola đến để trợ giúp băng nhóm của Sheryl. Mặc dù về cơ bản cô ta sẽ nắm quyền điều hành cả băng nhưng cô ta quyết định làm việc dưới quyền của Sheryl. Đó là lý do tại sao cô y lại gọi Sheryl là cô chủ.


Mặc dù thì đó chỉ là những thấy được từ bên ngoài thôi, nhưng ít nhất với điều này, Sheryl đã có thể kiểm soát được những mối nguy hiểm tiềm tàng là Akira và Viola, một người có tai tiếng dưới trướng của cô ấy. Một tin đồn như vậy đã lan truyền khắp nơi khiến tất cả các băng xung quanh đều tập trung vào băng của cô. Và tất nhiên, Viola chính là người đã lan truyền tin đồn đó.


Sheryl nhìn Viola với ánh mắt nghiêm túc.


“Hãy để tôi cảnh báo cho cô, Akira đã yêu cầu tôi để mắt đến hành động của cô. Anh ấy thậm chí còn cho phép tôi kết kiễu cô tuỳ vào quyết định và đánh giá của tôi. Và nếu tôi không thể tự thân xuống tay, anh ấy bảo tôi cho anh ta một lí do và anh ấy sẽ tự tay làm điều đó. Vì vậy, xin hãy đảm bảo đừng cố thử bất cứ điều gì nực cười.”


Sheryl đã truyền đạt một cách rõ ràng cô ấy có thể quyết định sự sống chết của Viola và cô ấy làm điều đó để trút sự giận dữ của bản thân lên đầu của Viola. Nếu Viola trông có vẻ bối rối sau điều đó và điều đó giúp cô cảm thấy tốt hơn. Nhưng đáng tiếc là điều đó đã không xảy ra.


“Cô có thể bỏ kính ngữ khi nói chuyện với tôi. Sau cung thì chúng ta sẽ làm việc cùng nhau trong một khoảng thời gian dài, vì vậy hãy quên chuyện kính ngữ đi.”


Viola cười nói một cách thản nhiên. Sau đó, cô ấy đẩy một vật gì đó giống như một cuốn sổ về phía Sheryl.


“Cái này là gì?”


“Công việc của tôi là giúp băng nhóm này. Vì vậy, đây là thứ tôi sẽ bắt đâu công việc của mình đầu tiên. Đó là danh sách các nguồn lực và khoản nợ hiện tại của băng.”


Sheryl bối rối cầm lấy cuốn sổ và bắt đầu đọc.


“Tôi có thể gửi dưới dạng dữ liệu mà cô có thể kiểm tra được bằng thiết bị đầu cuối của mình, nhưng tôi nghĩ rằng cô có thể hiểu rõ hơn về nếu nó được cung cấp dưới dạng giấy tờ như thế này. Và đùng lo lắng, tôi vẫn sẽ gửi dữ liệu cho cô sau.”


Khi Sheryl bắt đầu đọc những gì có trong cuốn sổ đó, mặt cô bắt đầu tái đi.


“Cô có thể thấy tình hình khá là tệ, nhưng điều đó đã dựa trên một phép tính khá đon giản thôi cô biết đấy? Rốt cuộc, không có lãi suất và cũng không có thời hạn. Nếu cô đưa nó cho một công ty tín dụng nào đó ngoài kia, tôi dám cá rằng họ sẽ không ngần ngại cười vào mặt cô đâu.”


Cuốn sách chứa danh sách chi tiết về số tiền thưởng mà nhóm Sheryl sẽ phải trả cho Akira vì đã hỗ trợ cho băng của cô, bảo vệ cửa hàng của băng, huấn luyện Erio và những đứa trẻ khác, cứu bản thân Sheryl và còn rất rất nhiều ân huệ khác nữa mà băng nhận được từ Akira. Nó cho thấy băng đảng của Sheryl đang nợ Akira một khoản. Và nếu diễn giải tiêu cực thì băng của cô đang nợ một số tiền rất rất lớn với Akira.


“Tôi biết rằng mọi người thường hay nói rằng không có cái giá nào đắt hơn những thứ miễn phí, nhưng thật không may rất nhiều người ngoài kia cũng thường hay nhầm bản thân nợ người khác bao nhiêu vì điều đó. Vì vậy, tôi đã diễn giải thành tiền để mục đích nhắc cô nợ Akira bao nhiêu. Tôi chắc rằng điều nay, à, và tất nhiên, đó không phải chỉ nói về cô thôi biết chứ? Tôi đang nói đến những đứa trẻ khác ở đây đấy.”


Sheryl đã cố hết sức giữ cho khuôn mặt bình tĩnh khi cô nhẩm đếm tổng số tiền với giọng điệu run rẩy.


“3 tỷ 800 triệu Aurum hả?”


Món nợ lớn nhất đến từ chi phi khi Akira cúu cô ngày hôm trước. Nó có giá đến những 1 tỷ. Sheryl thậm chí còn chẳng có đủ thông tin để chắc chắn những con số trong đây được tính một cách chính xác.”


“Nếu cô có thắc mắc nào, đừng ngần ngại đặt ra câu hỏi với tôi. Tôi sẽ ngay lập tức giải đáp nó cho cô.”


Viola cười thản nhiên nhưng trái ngược với điều đó, Sheryl gần như không thể mỉm cười để đáp lại và liếc mắt lườm Viola. Ngay cả khi cô biết một số thông số không được tính toán chính xác thì việc yêu cầu Viola hạ giá cũng đồng nghĩa với việc đánh giá thấp Akira. Sheryl không đủ khả năng để làm điều đó và cô hiểu rằng Viola cũng biết điều tương tự khi khiêu khích cô.


“À, nhân tiện, tôi đã gửi dữ liệu cho Akira rồi. Tôi cũng sẽ thông báo cho cậu ta nếu chúng ta có bất kì sự thay đổi nào, vì vậy nên cô không cần lo về nó.”


Sheryl trông thoáng vẻ ngạc nhiên trong phút chốc. Nhưng với cơn tức giạn đang cuộn trào khiến mặt cô đanh lại. Tay cô siết chặt thành hình nắm đấm khi cô nghiến răng.


Mặc dù Sheryl tuyên bố rằng cô có quyền quyết định Viola sống hay chết, nhưng chỉ với cuộc trao đỏi vừa rồi, tất cả dường như đều vô nghĩa. Viola tới đây để giúp đỡ băng nhóm của Sheryl vì thoả thuận mà cô ấy có với Akira. Nhiệm vụ của cô ở đó là giúp Akira kiếm được nhiều lợi ích nhất có thể từ tất cả các khoản đầu tư mà cậu ấy đã dổ vào băng nhóm của Sheryl.


Vì vậy về cơ bản, để Sheryl có thể giết được Viola, cô sẽ phải đưa ra một lý do vượt qua cả lợi nhuận mà Viola có thể mang lại cho Akira. Nếu cô yêu cầu Akira giết Viola, điều đó thậm chí được hiểu rằng nếu chấp nhận thì sẽ quẳng 3,8 tỷ Aurum xuống cống. Sheryl thậm chí không dám tưởng tượng Akira sẽ có phản ứng như thế nào nếu nghe được điều đó.


Sheryl cười lạnh. Cô không thể đè nén nỗi tức giận đang cuộn trào nhưng mặt cô lại bình thản đến lạnh lùng.


“Tôi hiểu rồi.”


Sheryl đã tự ý thức được sự đổi thay trong bản thân cô thông qua cơn giận. Sự giận dữ như sắp bùng nổ được thay thế bằng cơn thịnh nộ cực kì lạnh lùng.


Sau đó, cô ấy lịch sự cúi trước Viola. 


“Tôi biết bản thân còn thiếu sót rất nhiều khía cạnh để có thể quản lý một băng đảng. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức mình, mong dược cô chỉ dạy.”


“Tất nhiên rồi, chung ta hãy cùng nhau cố gắng hết sức từ giờ trở đi nhé.”


Viola nở một nụ cười mờ ám. Như thể cô ấy ám chỉ rằng Sheryl không bao giờ sẽ không bao giờ làm được điều đó, điều đó đã được truyền đạt rất tốt đến Sheryl. 


Sheryl và Viola tiếp tục nói chuyện trong căn phòng và cách đó không xa, Carol đang tiếp tục nói chuyện với nhưng đứa trẻ khác trong khi đợi Viola. Carol có vẻ đẹp thu hút mắt nhìn, một thân hình hấp dẫn và được đánh bóng bởi bộ đồ gia cường rõ là được thiết kế chỉ để tôn thêm vẻ đẹp cho cô. Với cả 3 yếu tố cộng lại, cô ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý trong băng đảng. 


Carol mỉm cười mời chào những chàng trai trẻ ở đó, những người ít nhiều bằng tuổi với Akira và xác nhận rằng Akira thực sự là một trường hợp đặc biệt hơn tất cả. Cô ấy đang thu thập thông tin về Akira ở đó và nhận thấy rằng hầu hết các cậu con trai đều đang tập trung mắt nhìn vào khe ngực được hé ra từ một khoảng lớn trên bộ đồ gia cường của cô, sau đó cô ấy nghĩ rằng nếu Akira cũng đơn giản như vậy thì sẽ thật tuyệt.


Vì Carol có một vẻ đẹp chỉ có thể nhìn thấy từ những người phụ nữ trưởng thành từng trải mà không có bất cứ những đứa cô gái nào khác trong băng có thể sánh được với cô. Nhờ đó, nó thực sự thu hút sự chú ý các cậu trai trong bằng đảng. Ngay cả Erio cũng không thể chống cự lại sự hấp dẫn từ cô mãi khi ánh mắt cậu liên tục lướt đến ngực của Carol, nhưng ngay khi nhận thấy Alicia đang nhìn mình, cậu không dấu được sự bối rối của mình khi cố gắng hết sức để xin lỗi Alicia.


Carol đang sử dụng những cậu trai trong bằng đảng của Sheryl để khẳng định khả năng quyến rũ của bản thân cô, ngay sau đó cô ấy nhận thấy Colbert đang đi vào căn phòng nơi cô đang ở.


Colbert cũng ngay lập tức chú ý đến Carol và cau mày.


“Chậc, anh đang hơi quá lạnh lùng khi nhìn tôi như thế đấy.”


“Làm gì có ai không biết về tai tiếng của cô?”


“Tai tiếng ư? Anh biết đấy, rất nhiều khách hàng thân thiết có đánh giá rất tốt về tôi đấy.”


“Tôi thấy ngay từ đầu cô thường tỏ ra thân thiết với tôi và Viola đã đủ là điềm xấu rồi.  Tôi sẽ không nói bất cứ thứ gì xấu về cô hay gì tương tự. Nhưng tôi chỉ cảnh cáo thế này thôi, cô nên hạn chế quấy rối trong băng đảng, nó sẽ chỉ giúp cô sớm có một vé đăng nhập thẳng đến kiếp sau thôi.”


“Ôi chao, tôi không có làm mấy chuyện như thế bao giờ mà, phải không?”


Giữa những lời cảnh bảo của Colbert với vẻ đẹp quyến rũ của Carol, hầu hết những đứa con trai đều chọn đứng về phía của Carol. Carol tươi cười và Robert thở dài trong bực tức.


“Vậy thì, Colbert, tại sao anh lại đến đây vậy?”


“Tôi có một thắc mắc nhỏ muốn hỏi đến nhóm của Sheryl… Chà, về cơ bản thì nó liên quan đến Viola.”


Colbert biết rằng Akira là người đứng sau băng nhóm của Sheryl. Dù không muốn dính dáng đến Akira nhất có thể nhưng anh vẫn phải đến đó để nhớ sự trợ giúp của Sheryl cho công việc của anh. Đơn giản thì là vì Viola đã bảo anh ấy làm như vậy.


Mặc dù Colbert đã cảnh giác với Viola, nhưng anh ấy vẫn không thể cắt đứt quan hệ hoàn toàn với cô. Carol hiểu rằng những người bạn của Viola thực sự tệ đến như thế nào nếu cô ấy muốn.


—*—*—*—


Akira đang lái chiếc xe máy của cậu qua vùng đất hoang. Cậu đang hướng đến tàn tích Kusuhara. Cuối cùng, cậu ấy bắt đầu quay trở lại hoạt động thợ săn của mình sau khi mọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất.


Chiếc xe của cậu không phải xe đi thuê. Mặc dù tàn tích Kusuhara không phải là một tàn tích chưa được khám phá, nhưng sẽ rất nguy hiểm nếu cậu đến đó bằng một chiếc xe thuê, vì lộ trình của cậu sẽ bị ghi lại trong chiếc xe thuê đó.


Akira đã mua chiếc xe máy đó vì Alpha đã gợi ý cho cậu. Đó là một chiếc xe khá lớn do được thiết kế dành cho Thợ săn. Nó có hai chi máy gắn phía sau và được kết nối với thiết bị điều khiển của chiếc xe. Akira đã trang bị cho những cái chi đó một khẩu minigun DVTS và khẩu phóng lựu tự động A4WM. Giáp vỏ của nó cũng được làm từ loại giáp trường lực giống như chiếc áo của cậu và nó cũng được kết nối với bộ điều khiển của chiếc xe. Như lẽ đương nhiên, Alpha có toàn quyền kiểm soát thiết bị điều khiển đó.


Akira vui vẻ lái chiếc xe máy mới của mình trong khi di chuyển chậm qua vùng đất hoang, đột nhiên một câu hỏi nảy ra trong đầu cậu.


[Alpha, mặc dù có thể đã khá muộn để tôi hỏi điều này, nhưng với việc chi nhiều tiền như vậy cho chiếc xe này thực sự cần thiết đối với tôi không.]


[Chắc chắn rồi. Đừng hỏi những câu như thế được chứ, Có rất nhiều nơi trong tàn tích Kusuhara mà cậu không thể sử dụng xe. Nên vì vậy tốt hơn nếu đến đó với một chiếc xe máy mặc dù thực sự thì nó khá đắt so với ngân sách hiện tại của cậu.]


Akira đã tiêu gần hết số tiền của mình để mua chiếc xe máy đó. Cậu thậm chí còn phải sử dụng đến quỹ tiết kiệm khẩn cấp của mình cho việc mua xe. Nhờ vậy, quên hộp sửa chữa bộ đồ gia cường của cậu đi, thậm chí cậu còn chẳng thể trả nổi tiền thuê nhà tháng tới. Lúc đầu cậu đã do dự, nhưng Alpha đã thuyết phục cậu rằng sẽ rất nguy hiểm nếu đi bằng xe to, nên cuối cùng cậu cũng phải mua chiếc xe máy này.


[Lần cuối cùng tôi còn ít tiền như thế này là khi tôi đi tìm di vật để có thể trả tiền thuê phòng cho ngày mai đúng không nhỉ? Lần này tôi cần đảm bảo rằng rằng sẽ trở về nhà với những di vật. Sẽ ổn thôi, phải không?]


Akira liệc nhìn Alpha đang lơ lửng bên cạnh chiếc xe đang chạy. cô mỉm cười đầy tự tin và nói.

[Tất nhiên rồi, cứ để cho tôi.]


Akira cười nhẹ. Hiện tại, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài ngoài tìn tưởng vào nụ cười của Alpha.


[Được rồi, dù sao thì tôi cũng đã nói rằng tôi sẽ tin tưởng cô trong chuyện này mà.]


[Ừ, tất nhiên rồi.]


Akira và Alpha khẽ cười với nhau trong khi Akira di chuyển thẳng đến tàn tích Kusuhara.


*****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 


Trans: Quang Minh

Edit: promote


****** 






Không có nhận xét nào: