Chương 171: Quyết định của Tsubaki - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2023

Chương 171: Quyết định của Tsubaki

Akira vẫn đang chiến đấu với lũ khuyển vũ trang đang đuổi theo cậu giữa tàn tích Kuzusuhara chứa đầy những tòa nhà đổ nát.

 

Hỏa lực của lũ khuyển vũ trang hoàn toàn vượt trội hơn Akira. Chúng liên tục xả đạn, tên lửa và đầu đạn nhiều tới mức đủ khiến những tòa nhà quanh đây trở thành đống gạch vụn.

 

Alpha tận dụng hết độ cơ động của chiếc xe máy của Akira để né tránh hết loạt đạn và tên lửa vừa bay tới. Akira cũng cảm nhận được lực đẩy từ những vụ nổ trên da cậu, và thi thoảng cậu còn phải chìm vào làn khói lửa trong khi cố gắng bắn hạ lũ khuyển vũ trang nhiều tưởng như vô tận.

 

Với số lượng như vậy, rõ ràng lũ khuyển vũ trang có lượng hỏa lực cũng như thể lực hơn hẳn cậu. Cả Akira lẫn Alpha đều đang cố hết sức để trụ vững trước sức tấn công ác liệt đó. Akira lách qua cơn mưa đạn, tên lửa và đầu đạn với sự trợ giúp của khả năng tính toán cực kì tối tân của Alpha thông qua các thông tin về môi trường xung quanh họ. Cùng lúc đó, cậu cố gắng ngắm bắn vào điểm yếu của lũ khuyển vũ trang trong khi Alpha bắn rụng những quả tên lửa bay tới cậu

 

Trận chiến ác liệt tới mức thay đổi cả cảnh quan xung quanh khu vực, cũng đã dần đi đến hồi kết. Lượng đạn ở cả hai phía đều đã dần cạn kiệt, nhờ vậy mà Akira dần chiếm được thế thượng phong.

 

Lũ khuyển vũ trang sử dụng loại đạn được sinh ra từ chính các cơ quan nội tạng của chúng. Sau khi xả hết lượng tên lửa và đầu đạn, ngay cả với cơ quan bổ sung tự động mang theo công nghệ của cựu thế giới, chúng vẫn cần thời gian để phục hồi lại đạn dược. Chưa kể đến là Akira cũng đã chủ ý ưu tiên bắn hạ những con mang nhiều đạn trước.

 

Mặc dù lũ khuyển vũ trang hết đạn đã cố gắng chạy nhanh hết mức có thể để vồ lấy Akira, nhưng chúng không thể tóm được cậu khi cậu vẫn đang ngồi trên xe máy. Khi lượng khuyển vũ trang bắn về phía cậu đang giảm dần, Akira cũng không cần phải né tránh nhiều như trước. Alpha sử dụng hết sức mạnh của chiếc xe máy để tăng tốc thẳng về phía trước và nới rộng khoảng cách giữa hai bên.

 

Mặc dù với tình thế hiện tại, lũ khuyển vũ trang không thể nào bắt được cậu nữa. Akira vẫn không hề giảm tốc, nhằm bỏ lại lũ khuyển vũ trang cùng với tàn tích Kuzusuhara đằng sau.

Ngay Akira ra khỏi vùng ngoại ô của tàn tích và tiến vào khu đất hoang, cậu phanh lại và quay đầu để nhìn lại khu tàn tích đằng sau trong khi vẫn đang ngồi trên xe.

 

[...Ta thoát rồi nhỉ?]

 

Alpha mỉm cười xác nhận với cậu.

 

[Đúng thế. Ta đã hoàn toàn cắt đuôi được đàn chó đó rồi. Chúng được sinh ra từ khu bên trong của tàn tích, thế nên dù cho chúng có mở rộng phạm vi hoạt động ra đi nữa, chúng cũng sẽ không ra khỏi vùng ngoại ô của tàn tích. Thế nên tôi chắc chắn là chúng sẽ không đuổi tới cậu một khi cậu đã ra khỏi tàn tích đâu. Mà ngay cả nếu chúng làm thế, Hội đồng quản lý Thành phố chắc chắn sẽ gửi đội phòng thủ tới để dọn dẹp chúng thôi.]

 

Akira dựa vào chiếc xe máy. Cậu đã khá mệt mỏi sau những gì vừa trải qua. Cậu thở phào nhẹ nhõm và nói.

 

[Mệt thật đấy. Cơ mà chúng ta đã thoát khỏi chúng bằng cách nào đó. Cũng ra gì đấy chứ.]

 

[Cậu làm tốt rồi, tôi cũng muốn nói thế lắm. Cơ mà chúng ta vẫn không được phép buông lỏng trước khi về tới thành phố, được chứ?]

 

[Tôi biết mà. Cơ mà ít nhất để tôi nghỉ ngơi một chút ở đây đi.]

 

[Chậc, một chút thôi đấy nhé?]

 

Akira gật nhẹ đầu và thờ phào như để trút hết mệt mỏi ra khỏi cơ thể. Cậu dựa vào chiếc xe máy, để chiếc xe nâng đỡ cho cả cơ thể cậu, và nhìn quanh. Lúc này ánh mắt cậu để ý tới đống di vật trên xe.

 

Đó là đống di tích mà cậu đã mang được về từ nơi thành phố tráng lệ kia. Mặc dù chúng đều là những món đồ đã hết hạn sử dụng, Alpha vẫn nhắc cậu rằng không có vấn đề gì với đống di vật đó cả. Nếu điều đó là sự thật, chúng có thể mang về cho cậu một khoản tiền kha khá. Khi nghĩ đến đó, cậu đã vô tình nâng mức kỳ vọng lên và không kìm được một nụ cười mỉm trong vô thức.

 

Chiếc xe máy của cậu đột nhiên tăng tốc. Các bánh xe vốn có thể xoay độc lập với nhau, giờ đang chạy hết tốc lực. Chúng bám chặt lấy nền đất để gia tăng tốc độ nhanh nhất có thể.

 

Cùng lúc đó, bộ đồ gia cường của Akira tự động di chuyển để bám vào chiếc xe nhằm tránh việc bị bay ra ngoài. Bộ đồ gia cường trợ giúp cậu chống lại phản lực khi gia tốc tăng lên ngang với gia tốc trọng trường khi trong khi cậu cố gắng thoát ra khỏi nơi đó.

 

Akira kích hoạt khả năng nén thời gian theo phản xạ và hỏi Alpha trong hoảng loạn.

 

[Alpha, có chuyện gì thế?!]

 

[Hết giờ nghỉ rồi!! Ta có khách đấy!]

 

Có thứ gì đó nổ tung ngay sau lưng cậu. Sóng xung kích từ vụ nổ tỏa ra và nuốt chửng Akira khi cậu đang cố gắng thoát khỏi vụ nổ đó.

 

Akira nhảy ra khỏi làn khói của vụ nổ. Nhờ có chiếc áo khoác giáp trường lực, cậu có thể thoát ra mà không hề hấn gì. Xe máy của cậu cũng không có hỏng hóc gì. Nhưng không may, sóng xung kích đã thổi bay một trong số những túi đồ của cậu lên không trung.

 

Akira không kìm được mà nhìn chiếc rương đang bay đầy tiếc nuối. Cuối cùng, nó tiếp đất và bị méo mó nghiêm trọng.

 

[Di vật của tôi!? Tôi đã phải nhọc công lắm mới mang được chúng về đây đấy!??]

 

[Cậu có thể để dành cái đó sau đi!!]

 

Alpha hét lên và chỉ tay về phía khu đất hoang. Akira ngó về hướng Alpha đang chỉ tới với khuôn mặt đầy nghiêm túc. Nhưng cậu chẳng thấy có con quái vật nào ở đó.

 

[Tôi chẳng thấy cái gì cả!! Chúng bắn từ khoảng cách xa tới mức tôi còn chẳng thấy nổi chúng nữa hả?]

 

Ngay sau khi cậu nói thế, khuôn mặt cậu chuyển ngay sang trạng thái kinh ngạc. Một phần cảnh quan khu đất hoang trước mặt cậu mờ dần đi, và từ chỗ đó, một con quái vật cơ khí khổng lồ xuất hiện. Mặc dù trông nó khá giống con khuyển vũ trang, cơ thể hình con chó của nó chẳng có phần cơ quan nào nhìn thấy được. Bề ngoài của nó hoàn toàn là cơ khí và một khẩu pháo cỡ lớn được gắn trên lưng nó.

 

[Ngụy trang quang học, nhỉ?! Đợt một lát, sao thứ của nợ đó lại ở đây? Chúng ta đã ra khỏi khu tàn tích rồi mà?]

 

[Lớp ngụy trang quang học khá chất lượng đấy. Mà nó đến từ khu đất hoang, không phải khu tàn tích.]

 

[Sao cô biết?]

 

[Nếu nó đến từ khu tàn tích, tôi đã phát hiện ra nó rồi. Tôi đang sử dụng thiết bị thu thập thông tin của chính cậu để phát hiện kẻ địch xung quanh khi ta ra khỏi khu tàn tích, thế nên tôi mới phát hiện con quái vật đó chậm hơn.]

 

Alpha lao chiếc xe của cậu thẳng về phía con quái vật to lớn. Akira hiểu rằng cô đã quyết định chiến với con quái vật đó thay vì bỏ chạy, vì vậy cậu ngay lập tức nắm lấy khẩu AMRF CWH.

 

[Akira, dùng đạn xuyên trường lực đi.]

 

Akira cười cay đắng khi phải thay sang băng đạn khác. Cậu đã mua loại đạn đó như một lá chủ bài trong trường hợp khẩn cấp, mà đâu ngờ được là phải dùng lại nó sớm thế này.

 

[...Chậc, cô biết đấy, tôi chỉ mua viên đạn đó như một lá bùa may mắn thôi mà.]

 

Alpha mỉm cười động viên Akira.

 

[Ôi trời, chính xác là nhờ viên đạn đó mà ta sẽ sống sót mà thoát khỏi nơi này đấy, cậu biết không? Thế nên đây là nơi mà cậu nên nghiêm túc cảm thấy biết ơn nó đấy, phải chứ?]

 

[Cũng chỉ là trò chơi chữ thôi… Chuyện đã đến nước này rồi, thôi thì phải vậy thôi.]

 

Akira cười nhẹ và bắt đầu ngắm bắn bằng khẩu CWH. Chiếc xe máy của cậu vẫn tiếp tục tăng tốc. Để tránh bị bắn chúng, nó tiếp cận con quái vật từ từ theo đường zic-zac. Một đầu đạn lớn bay sượt qua Akira và phát nổ ngay sau lưng cậu.

 

Mỗi khi chiếc xe rẽ ngoặt sang bên để tránh những đầu đạn bay đến, cơ thể cậu văng về một phía cùng với chiếc xe. Alpha cũng đang kiểm soát giáp trường lực của chiếc xe máy, nên cô đã sử dụng nó để rẽ theo cái cách mà lẽ ra không thể làm nổi ở tốc độ đó. Akira sử dụng bộ đồ gia cường để ép cơ thể chống lại lực quán tính trong khi vẫn đang ngắm bắn bằng khẩu súng trường của cậu.

 

[Akira, dùng kiếm của cậu nhé, sẵn sàng đi.]

 

[Con quái vật đó mạnh thế à? Sao lại có một con quái vật mạnh cỡ đó ở nơi này? Chuyện này rõ ràng là bất thường.]

 

[Giờ nó đứng trước mặt cậu rồi, nên chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì đâu. Cậu nên cảm thấy biết ơn vì chúng ta vẫn còn đủ may mắn để ít nhất là có cơ hội đánh bại nó.]

 

[Cô nói cũng phải.]

 

Akira cười cay đắng, cậu vẫn giữ khẩu CWH bằng tay trái trong khi tay phải cậu đang lục tìm con dao trong cái túi đeo trước ngực. Nó chỉ có mỗi phần tay cầm, cậu cầm chắc nó và hướng về phía xa ra khỏi cơ thể cậu. Chất lỏng kim loại màu bạc chảy ra từ phần tay cầm và biến nó thành một lưỡi kiếm dài, cụ thể khoảng 3 mét. Đó không phải thứ mà người ta thường dùng để chiến đấu với người khác. Khi nó đạt đến độ dài tối đa, nó bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh dương nhạt.

 

Akira vẫn giữ thanh kiếm ở bên mình trong khi lướt qua bên dưới một đầu đạn vừa bay tới. Sau đó cậu kéo toàn bộ sự tập trung vào khẩu CWH.

 

[Ngay!]

 

Viên đạn xuyên trường lực bay ra khỏi đầu nòng của khẩu AMRF CWH. Nó bay trúng đầu của con quái vật và tỏa ra một luồng sáng chói mắt.

 

Con quái vật nhanh chóng tính toán quỹ đạo của viên đạn bay đến và tập trung giáp trường lực để bảo vệ phần đầu. Nhờ đó, nó vẫn đứng vững sau phát bắn mà lẽ ra có thể dễ dàng phá hủy cả một cỗ xe tăng. Mặc dù lực đẩy vẫn khiến cơ thể đồ sộ của nó mất thăng bằng, nó vẫn không nhận chút sát thương nào. Nhưng tất nhiên, nó đã tạm thời mất đi lớp giáp trường lực bảo vệ cơ thể nó sau khi nhận phát bắn vừa rồi.

 

Ngay lúc con quái vật không còn đứng vững, Akira nhanh chóng tiếp cận nó. Cậu chạy sang bên hông của con quái vật đồ sộ trong khi vung kiếm vào nó. Lưỡi kiếm sắc bén đâm sâu vào trong cơ thể cơ khí của con quái vật, bắn ra tia lửa quanh vết chém cùng với âm thanh sắc lẹm của kim loại bị cắt ra.

 

Chiếc xe lao qua con quái vật cơ khí, sau đó nó quay ngoặt thành hình chữ U và dừng lại. Lưỡi kiếm trong tay Akira tan thành bụi và bị gió cuốn đi.

 

[Như thế đã được chưa?!]

 

Akira nghệch mặt nhìn vào con quái vật cơ khí. Con quái vật lúc này đã mất trọng tâm và đổ gục xuống nền đất.

 

Akira mỉm cười chiến thắng và nói.

 

[Xong rồi đấy. Một lần nữa, cậu làm tốt lắm.]

 

Akira thở phào. Cậu nhìn vào thanh kiếm, ở đó chỉ còn lại mỗi phần chuôi kiếm, cậu cười cay đắng trước khi quăng nó đi.

 

[Một viên đạn phá trường lực đắt tiền và một thanh kiếm cựu thế giới. Tôi đã phải dùng hết cả hai con át chủ bài của tôi và khó khăn lắm mới đánh bại được thứ đó, nhỉ.]

 

Akira lại một lần nữa thở dài. Thanh kiếm đó là một trong số những cổ vật mà cậu kiếm được từ tòa nhà Tsubakihara. Cậu đã quyết định giữ nó lại dùng thay vì bán nó đi, vì thế mà cậu đã để nó vào trong túi ngực thay vì túi di vật. Mặc dù cậu vẫn còn vài cái dự phòng, sự thật vẫn là cậu đã phải sử dụng một cái quá nhanh.

 

Alpha cười vui vẻ để động viên Akira, trông cậu rõ là đang khá thất vọng.

 

[Chiến thắng vẫn là chiến thắng, thế nên vui vẻ lên, nhé? Nhặt lại cái túi đồ và về nhà nào.]

 

[Nhặt lại cái túi đồ? Đống di vật bên trong không bị hỏng sau khi nó bay ra và rơi mạnh thế à?]

 

[Trước đó tôi nói rồi mà, mặc dù đó đều là đồ hết hạn, chúng vẫn không bị hỏng hóc hay có lỗi gì. Di vật cựu thế giới khá là chất lượng, cậu biết mà. Thế nên tôi cá là chúng vẫn ngon lành thôi. Hơn nữa, ngay cả khi chúng có bị hư hại đôi chút, đó vẫn là hàng cựu thế giới quý giá, nên vẫn có thể mang về cho cậu chút tiền mà.]

 

Akira lập tức lao đi. Cậu đã nghĩ đống di vật đó đã tan tành sau khi bị dập xuống nền đất như thế. Thế nên cậu vui vẻ chạy đi nhặt lại đống di vật đó.

 

Akira nhặt lại túi đồ cùng với đống di vật rải rác trên nền đất khi cái túi bị văng đi. Sau đó, cậu trèo lên xe máy trong khi ôm theo cái túi di vật trong tay. Cậu nhường hoàn toàn quyền điều khiển chiếc xe cho Alpha để tập trung vào giữ túi di vật bên mình. Mặc dù không dễ dàng lắm, cậu vẫn giữ nguyên tư thế ấy trong khi hướng về thành phố Kugamayama, để lại cái xác đồ sộ của con quái vật ở phía sau.

 

—*—*—*—

 

Bên trong tòa nhà Tsubakihara, người máy Tsubaki, trí thông minh nhân tạo nắm quyền quản lý tòa nhà, đang lầm bầm.

 

“Cậu ta hạ nó rồi nhỉ.”

 

Tsubaki đã xem cận cảnh trận chiến của Akira từ lúc cậu chiến đấu với đàn khuyển vũ trang cho tới khi cậu xử lý con quái vật khổng lồ. Cô đã quan sát Akira thông qua kết nối mạng của lũ quái vật đã tấn công cậu.

 

“Mặc dù như thế vẫn chưa đủ để nắm được sức mạnh thật sự của cậu ta, mình tin là cậu ta đủ tốt để mình phải chú ý tới rồi.”

 

Alpha đã lập giao kèo với Tsubaki để cho phép Akira lấy đi những món đồ đã hết hạn. Trong khi thương thảo, mặc dù nó đã bị tác động bởi chênh lệch sức mạnh giữa Alpha và Tsubaki, Tsubaki hầu như đã ra quyết định từ việc cân nhắc lượng thiệt hại có thể gây ra trong khu vực thuộc quyền quản lý của cô nếu có một trận chiến xảy ra.

 

Nếu để cậu ta lấy những món đồ hết hạn là đủ để đuổi cậu ta về, thì không cần phải gây ra một trận chiến vô nghĩa. Đó là lý do lớn nhất để Tsubaki chấp nhận giao kèo. Nhưng nếu nhìn theo hướng khác, nếu Akira đủ yếu đến mức Tsubaki có thể giết được mà không gây ra quá nhiều thiệt hại, cô sẽ làm thế.

 

Bỏ qua sự chênh lệch về cấp bậc, nếu Alpha có ý định đe dọa cô bằng cách nói dối rằng Akira mạnh hơn trên thực tế, Tsubaki đã nghĩ đến một cách hành động cực đoan hơn. Đàn khuyển vũ trang và con quái vật cơ khí khổng lồ đã được cử đi để chiến đấu với Akira nhằm kiểm tra lời nói của Alpha.

 

Xét trên kết quả, bao gồm cả thông tin mà cô có được từ Alpha, Tsubaki quyết định rằng ít nhất là hiện tại, Akira đáng để bận tâm, theo cả hướng tích cực lẫn tiêu cực.

 

—*—*—*—

 

Akira vốn định ngay lập tức bán số di vật mà cậu thu được từ tòa nhà Tsubakihara, nhưng Alpha đã ngăn cậu lại. Cô nhắc cậu cần cẩn thận hơn để tránh gây thêm những đồn đại không đáng có. Nếu cậu không thể tránh được việc gây ra một chút đồn đại, ít nhất cũng phải giữ nó ở mức tối thiểu. Thế nên sau khi cậu về nhà, cậu để hết số di vật đã mang về vào nhà kho và quyết định bảo dưỡng trang bị như thường lệ trước khi đi nghỉ ngơi.

 

Ngày hôm sau, Akira mang một ít di vật vẫn còn ở tình trạng khá tốt vào túi đồ và đến vùng đất hoang bằng xe máy. Đầu tiên cậu đến tàn tích khu dân cư Higaraka và luyện tập một chút ở đó trước khi làm một chuyến đi dài để quay về thành phố Kugamayama và đi tới chỗ Katsuragi để bán chỗ di vật.

 

Hôm đó, như thường lệ, Katsuragi đang đợi trong chiếc xe hàng kiêm cửa hàng. Sau khi nhận ra Akira đang đến bằng xe máy, ông tỏ thái độ rõ là bất mãn và nói.

 

“Akira đấy hả? Lại đến mua đạn được đúng không? Tình hình công việc thợ săn của cậu sao rồi? Thật lòng mà nói, tôi rất hy vọng cậu sẽ mang di vật tới bán cho tôi sớm đấy, cậu biết mà.”

 

Katsuragi tỏ rõ vẻ thất vọng, nhưng ngay sau khi nghe thế, Akira đáp lại như thường lệ như thể chuyện đó chẳng khiến cậu khó chịu chút nào.

 

“Đó chính xác là lý do tôi ở đây hôm nay đấy.”

 

Vẻ bất mãn trên mặt Katsuragi lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười đúng chuẩn thương gia.

 

“Ố ồ, thật chứ?! Tôi đợi mãi!!”

 

Nhưng ông ta lập tức chau mày.

 

“...Thế, di vật đâu?”

 

Akira lấy ra cái balo nhỏ và đưa cho Katsuragi xem. Khuôn mặt ông ta ngay lập tức tr lại vẻ thất vọng và thở dài.

 

Lần trước Akira tới chỗ Katsuragi để bán di vật, cậu mang tới một túi lớn chứa đầy di vật, nhiều tới mức sẽ gây khó khăn khi mang theo nó nếu không có sự trợ giúp từ bộ đồ gia cường. Thế nên Katsuragi đã kỳ vọng lượng di vật ít nhất cũng phải như lần đó. Nhưng trái với kỳ vọng của ông, Akira đã mang tới một cái túi khá nhỏ, và lượng di vật trong đó cũng chẳng có bao nhiêu. Thế nên chẳng trách được khi ông ta thất vọng thế.

 

“Nhiêu đó thôi à…? Thôi, cũng chẳng phải vấn đề, vào đi.”

 

Akira và Katsuragi tiến vào trong chiếc xe hàng và đi vào phòng nghỉ dành riêng cho nhân viên. Họ ngồi đối mặt nhau với một cái bàn ở giữa. Katsuragi nói với thái độ rõ là chẳng có chút động lực nào.

 

“Giờ nhìn qua một chút nào. Mang chỗ di vật đó ra đây.”

 

Akira như thường lệ lôi hết di vật ra khỏi túi đồ và xếp chúng thành một hàng trước mặt cậu. Đó là 6 chiếc hộp trong suốt, mỗi hộp chứa một đồ vật bên trong, trông chúng có vẻ như được làm từ cao su hay kim loại. Chúng đều là những vật chứng chứa thông tin về cựu thế giới.

 

Katsuragi vốn lúc đầu trông không hứng thú gì lắm, giờ bỗng khựng lại. Mắt ông ta giãn to ra vì sốc trước khi nheo mắt ngờ vực.

 

“Ch-chúng là…Không, gượm đã, có phải nó là…? Akira, cậu lấy được nó từ đâu đấy?”

 

“Ở đâu á? Hiển nhiên là tàn tích cựu thế giới rồi.”

 

“Không phải, ý tôi là cụ thể tàn tích nào ấy?”

 

“Bí mật.”

 

“Bí mật…?”

 

Katsuragi bị bất ngờ bởi câu trả lời đó. Khuôn mặt ông ta đầy vẻ mâu thuẫn. Thấy thế, Akira khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

 

“Nếu ông bảo là sẽ không mua chúng trừ khi tôi phải nói ra tôi đã lấy từ đâu, tôi sẽ bán nó cho người khác. Tôi đã mang di vật đến cho ông trước như đã hứa, nên tôi sẽ không chấp nhận lời phàn nào nào từ ông đâu.”

 

Thấy Akira bắt đầu xếp lại số di vật vào túi, Katsuragi hoảng loạn ngăn cậu lại.

 

“Từ từ từ từ từ từ đã! Cứ đợi tôi một chút, được chứ? Đừng cất chúng vào! Tôi sẽ kiểm tra chúng trước, nên cứ để chúng đây nhé! Tôi sẽ mang cho cậu chút cà phê nhé! Thế nên cậu là cứ thưởng thức cà phê trong lúc đợi tôi nhé!!”

 

Katsuragi đi pha cà phê và đặt nó trước mặt Akira. Sau đó, ông ta mang ra một thiết bị chuyên dụng để kiểm tra di vật và bắt đầu kiểm tra kĩ từng món đồ ở trước mặt. Akira cố gắng tỏ ra bình thản trong khi uống cà phê và quan sát Katsuragi.

 

Katsuragi đeo một chiếc kính phóng to lên một bên mắt và nhìn kĩ vào từng di vật. Cùng lúc đó, ông ta ném vài câu hỏi cho Akira.

 

“Akira, cậu nghĩ đống di vật này là gì?”

 

“Mấy món di vật trong có vẻ đắt tiền.”

 

“Đắt tiền hử? Cậu nghĩ chỗ này đáng giá bao nhiêu?”

 

Đúng lúc đó Alpha xen vào.

 

[Akira, không cần do dự.]

 

[1 tỷ Aurum.]

 

Nghe thấy thế, Katsuragi không thể kìm được mà cười lớn.

 

“Không không không, mặc dù đúng là chúng chứa thông tin về cựu thế giới, nhưng 1 tỷ Aurum vẫn là quá lớn dù cho cậu có nghĩ sao về chúng đi nữa. Không đời nào chúng có giá cao th-”

 

Katsuragi ngừng lại giữa chừng khi nhận ra Akira đang lườm về phía mình. Rõ ràng trong ánh mắt đó có ẩn chứa chút nghi ngờ và cả khinh miệt.

 

Ông định mua chúng với giá rẻ mạt nếu tôi đưa ra cái giá thấp hơn, phải không?”

 

Katsuragi mỉm cười lờ đi, nhưng rõ ràng là ông không thể đùa với Akira. Thông thường, Katsuragi sẽ chẳng bao giờ phạm sai lầm như thế. Cái giá quá cao mà Akira đưa ra đã khiến ông trật nhịp.

 

‘Chắc chắn là không rồi. Chỉ là chúng ta không thể có một giao kèo đủ tốt cho đôi bên trừ khi cả hai chúng ta đều có chút ít hiểu biết về chỗ di vật mà cậu định bán, cậu thấy đấy. Thế nên tôi chỉ muốn chắc là cậu biết chút gì đó về chỗ di vật này thôi.”

 

“Thật chứ?”

 

“Gzz, đừng thế mà. Nếu tôi đề nghị mua với giá cao hơn hẳn giá cậu đoán, thì chuyện đó cũng có thể khiến cậu nghi ngờ mà, phải chứ?”

 

“Thật lòng mà nói, tôi sẽ chẳng phàn nàn gì nếu ông mua với giá cao hơn giá tôi đoán. Thế ông đã kiểm tra chỗ di vật đó xong chưa?”

 

“Kiên nhẫn nào. Mấy thứ này có vẻ đáng giá hơn tôi dự định, cậu thấy đấy. Nghề chính của tôi cũng chẳng phải kiểm tra di vật, thế nên tôi không thể nói chắc chắn chúng đáng giá bao nhiêu nếu không kiểm tra kĩ càng. Thật lòng mà nói, sẽ thật tuyệt nếu cậu để chúng ở đây vài ngày, cậu thấy được không?”

 

“Không. Không được.”

 

Katsuragi xìu xuống, sau đó ông ta nói để làm dịu Akira xuống.

 

“Chỉ vài ngày thôi mà? Ta cũng chẳng phải xa lạ gì với nhau, phải chứ? Tôi có thể đảm bảo với cậu rằng sẽ tốt hơn nếu cậu để chỗ di vật này được kiểm tra kỹ càng. Tôi cũng có thể dùng các mối quan hệ của tôi với mấy người quen chuyên kiểm tra di vật để bên đó viết một bản chứng nhận cho chỗ di vật này đấy, cậu biết không? Như tôi nói vừa nãy, kiểm tra di vật không phải chuyên môn của tôi, thế nên hiển nhiên là sẽ tốt hơn nếu có một ai đó thực sự chuyên nghiệp kiểm tra chúng, cậu không nghĩ thế à?”

 

Nhưng Akira lắc đầu.

 

“Không là không. Xin lỗi vì điều này nhưng tôi không tin ông đến thế. Tôi muốn tránh khả năng ông đánh tráo di vật của tôi với đồ rẻ hơn sau khi tôi để chúng lại đây, rồi ông lại nói với tôi rằng chúng chỉ là đồ rẻ tiền.”

 

“Gzz, cậu lo thừa thãi rồi. Không vấn đề gì đâu, tôi đảm bảo.”

 

“Đó là lỗi của ông khi thường xuyên làm hay nói mấy thứ đáng ngờ, như những gì ông vừa nói nãy giờ.”

 

Katsuragi cười lớn và quay đi. Thấy vậy, Akira khẽ thở dài.

 

“Ờm, về mặt cá nhân mà nói, tôi không nghĩ ông sẽ làm mấy trò đó đâu. Nhưng bên cạnh đó, tôi không thể chắc được là di vật của tôi sẽ về nơi đâu một khi tôi giao chúng cho người khác. Đơn giản là tôi không hoàn toàn tin tưởng một người bạn của một người bạn của một người bạn, ông thấy đấy. Nhưng tất nhiên, nếu ông có thể hứa sẽ chịu trách nhiệm với chúng và thanh toán cho tôi 1 tỷ Aurum trong trường hợp có vấn đề xảy ra, tôi không ngại để chúng lại chỗ ông đâu.”

 

Katsuragi cười nhăn nhó. Là một thương nhân thường xuyên giao dịch với các Thợ săn, ông ta có thể hiểu được thái độ đó của Akira từ đâu.

 

“Đúng như đã dự đoán, tôi không thể đi xa thế được, nhưng mà…”

 

Katsuragi lầm bầm. Đúng là chuyên môn của ông ta là thương nhân, không phải kiểm tra di vật. Thế nên tất nhiên, ông ta cũng thiếu cả kiến thức chuyên môn lẫn thiết bị chuyên dụng để kiểm tra di vật một cách thích hợp. Sau khi suy nghĩ một lát, một ý tưởng lóe lên trong đầu ông ta.

 

“Vậy nếu tôi gọi một người quen chuyên kiểm tra di vật tới đây thì sao?”

 

“Nếu các ông kiểm tra chúng trước mặt tôi, ông làm gì cũng được.”

 

“Được!! Đợi ở đây một chút nhé!!”

 

Katsuragi rút thiết bị thông tin đầu cuối ra và bắt đầu công tác chuẩn bị.

 

Không lâu sau đó, vài người chuyên kiểm tra di vật đến chỗ chiếc xe hàng. Tất cả họ đều là chuyên viên kiểm tra di vật mà Katsuragi đã gọi tới. Sau đó họ lôi các thiết bị kiểm tra của họ ra. Trông chúng khá đồ sộ cùng với những sợi dây lớn liên kết chúng với nhau và ngay lập tức bắt đầu quá trình kiểm tra.

 

Akira tỏ ra bình thản trong khi thưởng thức cà phê, dù thực tế là cậu đang hơi bất ngờ với tình huống hiện tại.

 

[Vì lý do nào đó, có vẻ là kích thước của chúng hơi đồ sộ nhỉ. Có vẻ họ đang quan sát thật kĩ chỗ di vật này. Ừ thì, dù gì chúng cũng là di vật cơ khí mà.  Không biết chúng có bị hỏng khi bị văng xa thế không nhỉ.]

 

Alpha trả lời với nụ cười như thường lệ.

 

[Sẽ ổn thôi. Cứ bình tĩnh và tỏ ra tự tin rằng chỗ di vật đó thật sự đáng giá. Cậu mà để lộ điểm yếu ở đây, họ sẽ ăn thịt cậu đấy cậu biết chứ?]

 

[Đ-được rồi.]

 

Akira tiếp tục uống cà phê trong khi cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu đang cố hết sức để tỏ ra tự tin ở nơi này.

 

Trong khi những người khác trong phòng vẫn đang kiểm tra chỗ di vật, Katsuragi và một người khác lùi lại và đi vào chỗ sâu hơn trong chiếc xe hàng. Họ bắt đầu thì thầm đối thoại để chắc chắn rằng Akira không thể nghe được chữ nào.

 

“Katsuragi, đó là cậu nhóc đã mang di tích này đến à?”

 

“Chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần đảm bảo kiểm tra cẩn thận chỗ di vật đó thôi. Thế, tình hình thế nào? Không phải hàng giả chứ?”

 

“Tôi không thể nói chắc chắn được khi mà tôi chỉ có thể mang tới đây mấy thiết bị kiểm tra có độ chuẩn xác khá thấp. Nhưng dựa trên kết quả hiện tại, tôi nghĩ chúng không phải đồ giả đâu, và vẫn trong tình trạng khá tốt nữa. Nếu mà tôi khó tính hơn chút, thì chắc là cái vỏ bị móp một chút, nhưng không ảnh hưởng tới tình trạng của món hàng bên trong. Thế, cậu nhóc đó lấy đống di vật từ đâu?”

 

Chậc, anh bỏ qua chuyện đó không được à? Cứ mở cái vỏ hộp ra mà nhìn rõ bên trong xem nào.”

 

“Vài hộp sẽ bị phá hỏng vật phẩm bên trong nếu không được mở đúng cách, ông thấy đấy, và điều đó còn đúng hơn với mấy vật phẩm mà chỉ có thể được đặt trong hộp đựng. Ví dụ như những vật phẩm ở dạng bột. Tôi không định chịu trách nhiệm gì ở đây nếu ta mở chúng ra và đồ bên trong bị hỏng đâu. Để chuyện đó sang bên, tại sao cậu nhóc không kể với ông rằng cậu ta lấy được chúng từ đâu vậy? Có phải vì cậu ta đã mang nó về từ một cửa hàng khác hay gì đó, và chỗ di vật đó cũng thường xuyên được Thợ săn khác tìm thấy không? Ông có dự đoán nào về nơi cậu nhóc kiếm được chỗ di vật đó không?”

 

“Bỏ ý đó đi. Tôi chỉ bảo anh kiểm tra di vật mà một khách hàng của tôi đã mang đến. Thế chưa đủ à? Nếu anh cứ tra khảo tôi với mấy câu hỏi thừa thãi đấy là tôi đuổi các anh đi đấy, biết chứ?”

 

Katsuragi nói và lườm người đàn ông còn lại. Người đó tặc lưỡi và quyết định ngừng tra hỏi về chủ đề đó.

 

“Xin lỗi đã để cậu đợi. Việc kiểm tra xong rồi. Rồi, về giá cả, tôi biết cậu muốn tôi thanh toán ngay và luôn. Nhưng ngay cả khi cậu mang di vật tới Văn phòng Thợ săn, thi thoảng họ vẫn sẽ để tới ngày hôm sau mới thanh toán cho cậu. Vài trường hợp còn bị chậm tới vài tuần nữa, thế nên là cứ nghe tôi đã, nhé?”

 

“Được rồi. Vậy thì, chỗ đó đáng giá bao nhiêu?”

 

Katsuragi mỉm cười và nói.

 

“60 triệu Aurum, cậu nghĩ sao?”

 

Mặt của Akira nghiêm lại một chút. Cậu chau mày nhìn đống di vật trước mặt cậu.

 

“Đừng im lặng với nhau thế, cứ bảo tôi là cậu có ổn với cái giá đó không thôi.”

 

Akira đã cố hết sức để không tỏ ra ngạc nhiên, cậu không ngờ rằng chỗ di vật đó đáng giá tới vậy. Ánh mắt nghiêm nghị của cậu lên chỗ di vật thực ra là vì cậu khá bất ngờ, tới mức cậu không kìm được mà nhìn chúng với ánh mắt có pha chút ngờ vực.

 

Vì lý do nào đó, có lẽ vì cậu đã khá liều mạng, Katsuragi khi nhìn thấy thế đã nghĩ rằng Akira đang tính toán xem cái giá đó có tốt hay không. Akira bất ngờ đưa tay ra, thực tế là cậu vốn định nhìn kĩ chỗ di vật đó hơn, nhưng Katsuragi lại nghĩ rằng cậu định cất chỗ di vật đó vào túi.

 

“Ôi trời! Từ từ đã, cậu cứ nghĩ kĩ đi đã, được chứ? Là 60 triệu Aurum, cậu biết mà, 60 triệu Aurum đấy!! Ít nhất cậu cũng phải biết là, ngay cả khi cậu mang nó đến văn phòng thợ săn, cùng lắm họ chỉ mua cho cậu với giá 50 triệu Aurum thôi. Tôi chắc chắn cái giá sẽ không thể chạm tới mức 60 triệu được. Mặc dù đổi lại là Hạng Thợ săn của cậu tăng lên, nhưng tôi biết là cậu cũng chẳng quan tâm đến nó lắm, phải chứ? Cậu đang cần tiền mà, nên bán cho tôi nhé.”

 

Akira không nói gì. Cậu chỉ nhìn chỗ di vật trong tay và Katsuragi tiếp tục.

 

“Hơn nữa, nếu cậu mang chúng đến Văn phòng Thợ săn, họ sẽ tra khảo cậu về nơi cậu về nơi cậu kiếm được chúng và đủ thứ chuyện khác. Chuyện tương tự nếu cậu định bán ở đâu đó khác thôi. Cậu không muốn nói với ai về chỗ di vật này, phải chứ. Nếu là tôi, tôi sẵn sàng mua chúng mà không hỏi thêm bất cứ điều gì về nơi cậu đã kiếm được chúng, và tôi cũng đảm bảo rằng tôi cũng sẽ không hé răng về chuyện này cho bất cứ ai. Tôi biết đây là một kèo tốt với cậu mà, thế nên bán cho tôi, nhé?”

 

Akira vẫn không nói gì. Katsuragi bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.

 

“Rồi rồi!! Tôi sẽ mua với giá 70 triệu Aurum, với một điều kiện! Dù gì thì tôi cũng chẳng thể trả thêm nhiêu đó cho cậu đâu!! Nếu cậu vẫn thấy không đủ, tôi sẽ bỏ kèo này!!”

 

“Một điều kiện?”

 

Katsuragi giãn ra một chút khi thấy cuối cùng Akira cũng đã phản ứng.


“Mặc dù tôi nói sẽ mua với giá 70 triệu Aurum, tôi chỉ có thể trả cho cậu 30 triệu Aurum bằng tiền. Phần còn lại, tôi sẽ thanh toán cho cậu 40 triệu Aurum bằng
tín dụng trong cửa hàng của tôi. Dù sao thì tôi biết là cậu cũng sẽ tiêu hết chỗ đó cho thuốc, phải chứ? Thế nên tôi chắc chắn rằng đây cũng là kèo tốt cho cậu đấy. Tôi không phiền nếu cậu muốn mua thứ khác đâu, và ngay cả khi cậu muốn mua gì đó khác, tôi cũng sẽ đặt hàng cho cậu. Tất nhiên, cậu sẽ phải giữ lại một chút tiền cho nó. Ngoài ra, nếu cậu tìm thấy mấy món di vật tương tự nữa, hãy đảm bảo là cậu sẽ mang tới chỗ tôi đầu tiên. Đó là điều kiện.”

 

Akira giả vờ như đang suy nghĩ, trong khi thực tế là cậu đang cố gắng bình tĩnh lại. Katsuragi thì đang lo lắng chờ đợi câu trả lời của Akira. Giữa bầu không khí khó xử đó, cuối cùng Akira cũng mở miệng nói.

 

“...Được. Tôi nhận kèo này.”

 

“Tuyệt!! Tôi sẽ chuyển tiền cho cậu ngay đây, nên cậu kiểm tra xem đã nhận được tiền chưa nhé.”

 

Katsuragi ngay lập tức hoàn thành giao dịch chuyển tiền cho Akira trước khi cậu đổi ý. Akira kiểm tra thông tin giao dịch và xác nhận là tiền đã về tài khoản của cậu.

 

“Tôi đã nhận tiền, thế nhé.”

 

Katsuragi thở phào với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. ông ta nhanh chóng mang ra một cái hộp có vẻ chắc chắn và cẩn thận di chuyển chỗ di vật vào trong hộp trước khi giao cho đội ngũ kiểm tra mà ông ta đã đuổi ra ngoài xe hàng. Khi ông ta trở vào, khuôn mặt ông ta mang một nụ cười rạng rỡ. Có vẻ ông ta đã cũng đã có được một kèo ngon với đội kiểm tra di vật.

 

“Đúng là kèo tốt. Giờ thì, đến lượt tôi. Cậu cần gì? Có phải cậu cần thêm thuốc không? Đợi tôi một lát, tôi sẽ mang ra ngay.”

 

Katsuragi đi vào nhà kho và trở ra với một hộp thuốc và đặt nó lên bàn. Trong hộp chứa loại thuốc không phải loại 2 triệu Aurum mà cậu vẫn hay mua từ Katsuragi.

 

“Đây là loại thuốc tôi khuyến khích dùng. Tôi đã đặt hàng loại đặc biệt này dành riêng cho cậu đấy. Giá của nó là 5 triệu Aurum mỗi hộp.”

 

“5 triệu, hửm? Không phải nó hơi đắt sao?”

 

Akira khựng lại, nhưng Katsuragi mỉm cười như thể chuyện đó chẳng có vấn đề gì.

 

“Ừ thì, dù gì nó cũng vốn là hàng dành cho các Thợ săn thường làm việc ở vùng viễn tây. Cái giá này ở bên đó cũng khá bình thường thôi. Nhưng tôi đảm bảo với cậu, đây là thuốc chất lượng cao. Như đã nói, tôi đặt hàng nó cho riêng cậu. Thật lòng mà nói, là người vẫn bán thuốc cho cậu, tôi khá lo lắng về lượng tiền cậu bỏ ra chỉ để mua thuốc thôi, cậu biết không? Tôi chắc chắn là cậu hiểu mà, nhỉ?”

 

“...Ờm, không thể nói là tôi không hiểu được.”

 

Akira thường xuyên sử dụng rất nhiều thuốc tới mức vài người nghĩ cậu đang cố trở thành siêu nhân. Mặc dù cậu cũng đã bắt đầu uống loại thuốc để thải bớt lượng nanomachine tồn đọng trong cơ thể, cậu vẫn chưa thải được hết. Cậu dự định uống tiếp một viên nữa sau chuyến thám hiểm tàn tích tiếp theo.

 

Katsuragi gật đầu xác nhận với Akira.

 

“Tôi biết mà. Đó là lý do thứ này được mang về. Đây là hàng dành riêng cho Thợ săn và bên sản xuất đã nhọc công điều chỉnh để giảm lượng nanomachine tồn đọng tới mức tối thiểu. Thế nên dù cậu có tiêu thụ một lượng lớn trong thời gian ngắn, nó cũng chỉ để lại một lượng rất nhỏ nanomachine trong cơ thể cậu thôi. Chưa kể tới hiệu quả của nó cũng rất cao nữa. Vì thế cậu cũng không phải uống quá nhiều trong một lần, và lượng nanomachine từ loại thuốc này sẽ duy trì lâu hơn khá nhiều. Loại thuốc hoàn hảo cho cậu luôn đấy. Lần này tôi chỉ đặt hàng 2 hộp, nhưng cậu nên mua đi. Cậu có 40 triệu tiền hàng của tôi mà, thế nên không cần phải tằn tiện quá về mấy thứ sẽ cứu mạng cậu đâu.”

 

“Được rồi, tôi sẽ lấy chúng.”

 

“Quá chuẩn!! Tôi biết cậu sẽ mua mà!”

 

“Bên cạnh đó, ông định làm gì với chúng nếu tôi không mua? Không phải ai ở quanh đây cũng chịu chi ra 5 triệu Aurum chỉ để mua một hộp thuốc, phải chứ?”

 

“Cơ mà hiển nhiên là có cậu đây, phải chứ? Ờm, nói thế nào nhỉ, bản năng thương nhân của tôi mách bảo rằng chắc chắn cậu sẽ đủ mạnh mẽ để mua loại thuốc này thôi.”

 

“Tôi nghi ngờ điều đó đấy.”

 

Katsuragi tự mãn nói, và Akira ném về phía ông ta một ánh nhìn đầy ngờ vực.

 

Katsuragi không nói dối. Nhưng không phải là ông ta không có kế hoạch dự phòng. ông ta đã chuẩn bị kế hoạch B rằng sẽ gửi chỗ thuốc đó sang thành phố khác bằng các mối của ông ta trong trường hợp Akira không mua chúng. Đó là kết quả từ thiên phú buôn bán của chính ông ta.

 

Cuối cùng, Akira đã mua 2 hộp 5 triệu mỗi hộp và 5 hộp 2 triệu mỗi hộp. Hơn nữa, cậu còn đặt hàng thêm 2 hộp 5 triệu nữa. Như thế, cậu chỉ còn lại 10 triệu tiền hàng cậu để lại chỗ Katsuragi đề phòng trường hợp cậu cần mua gì đó sau này.

 

Ngay sau khi thương vụ kết thúc, Akira trở về chỗ chiếc xe máy và lái đi. Katsuragi nhìn bóng cậu khuất dần và lầm bầm.

 

“Thật lòng mà nói, mình đã tính tới chuyện cắt liên hệ với cậu ta và băng Sheryl nếu cậu nhóc không mang di vật tới chỗ mình sớm. Nhưng đúng là mình đã không ngờ được cậu nhóc đã mang đến mấy thứ như thế. Chưa kể, Sheryl cũng có vẻ đang trở thành khách hàng tiềm năng. Có vẻ nghiệp thương gia của mình càng ngày càng may mắn thì phải. Chắc giờ là thời điểm tốt để chơi một canh bạc rủi ro hơn chút, nhỉ?”

 

Katsuragi có một ước mơ lớn lao là được gia nhập với hàng ngũ Tập đoàn Chính phủ và phát hành một đồng tiền đứng tên ông tại khu căn cứ của ông. Và cuối cùng, ông mỉm cười rạng rỡ khi cảm thấy như đã tìm được ra một cách để biến giấc mơ đó thành sự thật.

*****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 


Trans: Hayden

Edit: promote


****** 

 

 

 

Không có nhận xét nào: