Chương 172: Bán di vật và những tác động của nó - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2023

Chương 172: Bán di vật và những tác động của nó

Vào ngày hôm sau, Akira lại mang theo một ít di vật khi đi ra vùng đất hoang. Cậu đi một đường vòng dài đến tàn tích dinh thự Higaraka, dành thời gian luyện tập ở đó, rồi quay trở lại thành phố Kugamayama theo một đường vòng dài khác.


Khi trở lại thành phố Kugamayama, cậu ngay lập tức đến gặp Katsuragi để bán di vật. Nhưng thật kỳ lạ, chiếc xe kéo của ông ta không ở vị trí thường lệ vào ngày hôm nay.

 

[Hôm nay ông ta nghỉ sao? Hay là ổng đổi chỗ rồi?]

 

Alpha thản nhiên đáp.

 

[Có vẻ như Katsuragi hiện đang ở trong căn cứ của Sheryl.]

 

[…Tôi hiểu rồi.]

 

Tất nhiên, Akira tự hỏi làm thế nào Alpha biết về điều đó, nhưng cậu tự nhắc mình rằng điều đó không có gì lạ đối với cô. Vì vậy, cậu tạm thời để chuyện đó sang một bên, lên xe máy và đi đến căn cứ của Sheryl.

 

Akira rất ngạc nhiên khi đến trước căn cứ của Sheryl. Căn cứ đang được cải tạo quy mô lớn cả chính căn cứ và khu vực xung quanh nó.

 

Bên trong một căn phòng của căn cứ, Sheryl, Viola và Katsuragi đang nói chuyện với nhau. Và rồi một cậu nhóc trong băng gõ cửa.

 

“Cô chủ, Akira-san đến rồi.”

 

“Được rồi, Katsuragi-san, chúng ta dừng lại ở đây và nghỉ ngơi một chút được không?”

 

Khi Sheryl nói một cách lịch sự, Katsuragi mỉm cười trêu chọc và nói.

 

“Tất nhiên, chúng ta thậm chí có thể tiếp tục nó vào ngày mai nếu cô muốn. Tôi sẽ rời đi để cô có thể dành thời gian đến gần Akira hơn, cả vì lợi ích của cô và của tôi nữa, đúng không?”

 

Sheryl nở một nụ cười khô khốc.

 

"Cảm ơn ông đã quan tâm nhé."

 

Khi Katsuragi thấy điều đó, ông lại một lần nữa nghĩ rằng Sheryl đã thực sự trở thành một người khó đối phó. Bản năng thương nhân của ông ta nói với ông rằng Sheryl hiện tại không phải là người mà ông có thể đánh giá thấp.

 

Cậu trai trẻ sau đó lúng túng nói.

 

“…Uhhh, có vẻ như Akira-san thực ra tới đây vì Katsuragi-san…”

 

Katsuragi nhướng mày.

 

"Tôi ư?"

 

Khi Akira đến căn cứ, Sheryl luôn nghĩ rằng đó là để gặp cô. Vì vậy, khoảnh khắc điều đó bị chứng minh là sai, cú sốc khiến nụ cười của cô đông cứng trong giây lát. Sau đó cô để ý thấy Viola đang không nhịn được cười. Rõ ràng là Viola đã hoàn toàn đọc được suy nghĩ của cô, nên Sheryl không khỏi bĩu môi một chút.

 

Cậu trai nhận ra rằng mình vừa làm tâm trạng của Sheryl trở nên xấu đi. Cậu có vẻ khá sợ hãi và lấy việc hướng dẫn Akira làm cái cớ để rời khỏi phòng.

 

Viola vẫn đang cố nhịn cười khi nói.

 

“Nếu cô bị sốc nhanh như vậy thì người của cô sẽ nghi ngờ đấy. Là thủ lĩnh của băng thì cô nên điềm tĩnh hơn chứ phải không?

 

Sheryl lấy lại bình tĩnh và mỉm cười lại với Viola. Họ nhìn chằm chằm vào nhau, cho thấy rõ ràng sự khác biệt trong cấp bậc của họ.

 

Katsuragi rời mắt khỏi Sheryl, xin lỗi vì nghĩ rằng đó là vấn đề giữa những người trong băng nhóm của Sheryl và nghĩ ông không liên quan gì đến nó.

 

Akira bước vào phòng và ngồi đối diện với Katsuragi. Sheryl ngồi cạnh Akira, trong khi Viola ngồi cạnh Katsuragi.

 

Nhìn thấy Sheryl ngồi vui vẻ bên cạnh Akira, Katsuragi cảm thấy buồn cười khi thấy tâm trạng của Sheryl thay đổi nhanh như thế, nhưng ông không thể hiện điều đó ra mặt. Ông gạt nó sang một bên và nói.

 

“Vậy thì, Akira, tôi nghe nói rằng cậu hôm nay muốn gặp tôi. Vậy có chuyện gì à? Hàng hóa mà cậu đặt vẫn chưa có và nếu cậu muốn tôi mang xe kéo ra để mua thứ gì đó thì tôi không thể làm điều đó ngay bây giờ đâu. Hôm nay tôi nghỉ mà, cậu thấy rồi đấy.”

 

“Thế còn việc mua di tích thì sao?”

 

“Chà, tôi không phiền đâu, nhưng hãy nhớ mang theo thứ gì đó đắt giá chút nhỉ, đúng không? Tôi không rảnh rỗi để xử lý những di vật rẻ tiền trong kỳ nghỉ của mình đâu. Nhưng, tất nhiên, nếu cậu mang theo cái gì giống như ngày hôm qua thì sẽ là một câu chuyện khác đấy.”

 

Katsuragi nói đùa như vậy thôi. Chứ tìm một thiết bị đầu cuối thông tin thế giới cũ không phải là một chuyện dễ dàng, và tìm thấy chúng trong tình trạng tốt thậm chí còn khó hơn. Vì thế, ông không thể không đặt câu hỏi khi Akira xếp những di vật tương tự như ngày hôm qua trước mặt ông.

 

Katsuragi vô tình lầm bầm.

 

"…Cậu đang đùa tôi đây à!"

 

Akira khẽ cau mày.

 

"Nếu ông nghi ngờ thì ông có thể kiểm tra chúng kỹ càng."

 

Akira thản nhiên nói khiến Katsuragi lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên. Viola thấy ngạc nhiên và mỉm cười thích thú. Sheryl là người duy nhất không biết rằng đó là những thiết bị đầu cuối thông tin của thế giới cũ, vì vậy cô thấy không có lý do gì để ngạc nhiên. Nhưng dù vậy, cô có thể hiểu từ phản ứng của Katsuragi và Viola rằng đó là những di vật đắt giá.

 

Katsuragi ôm đầu, cả tốt lẫn xấu. Ông không ngờ Akira lại mang theo những di vật vô giá đến hai lần trong thời gian ngắn như vậy. Không thể nhầm được, đây là một cơ hội kinh doanh vô cùng hời đối cho ông.

 

Nhưng số vốn Katsuragi hiện tại đang rất hạn chế. Ông ít nhất cần một tuần để tìm các tập đoàn đang tìm kiếm loại di vật này, chọn nơi bán những di vật đó, thương lượng với tập đoàn đó trước khi chuyển đổi những di vật đó thành tiền mặt. Vì vậy, di vật mà ông mới mua ngày hôm qua vẫn chưa được chuyển thành tiền mặt.

 

Đó là những di vật mà ông ta chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền nếu mua chúng, nhưng thật không may, vào lúc này, ông không có đủ tiền để mua. Thành thật mà nói, ông muốn tránh phải để tuột mất cơ hội đó chỉ vì không có đủ tiền để mua chúng ngay bây giờ. Nhưng ông cần thêm quyết tâm lấy hết can đảm ra vay tiền để đặt cược vào những di vật này khi mà không có gì đảm bảo chúng sẽ bán được. Nhưng nếu sau này công ty tín dụng đánh giá rằng ông là không có khả năng trả nợ, họ có thể lợi dụng điều đó để lợi dụng ông và ép lãi suất cao. Và nếu Katsuragi không thể kiếm đủ tiền để trả khoản nợ đó khi thời hạn đến, thì ông sẽ thua cược hết tất cả lẫn di vật này.

 

“…Tôi muốn gọi một vài người lần nữa để kiểm tra những di vật này bây giờ có được  không?”

 

Katsuragi quyết định tạm gác vấn đề tiền nong của mình sang một bên. Rốt cuộc, nếu những di vật đó không ở trong tình trạng tốt thật thì ông không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa. Đồng thời, nó cũng sẽ cho ông chút thời gian để tự vẽ chuyện nữa.

 

Những người được Katsuragi gọi đến đang kiểm tra các di vật mà Akira mang đến ngày hôm nay trong cùng một căn phòng. Lần này, họ đang sử dụng các thiết bị lớn hơn so với ngày hôm qua. Dù gì thì lần này Katsuragi đã liên hệ với các thanh tra di tích chất lượng hơn.

 

Khi các thanh tra di tích nhìn thấy người bên trong căn phòng, mặt họ có vẻ khá mâu thuẫn. Nhưng một vài kẻ dường như nhanh chóng nắm bắt được những gì đang diễn ra.

 

Viola vốn đã nổi tiếng xấu khắp thành phố rồi. Còn Akira là đứa nhóc được đồn đại là đã thể hiện toàn bộ sức mạnh của mình trong trận chiến lớn ngày hôm trước, và mặc dù trông có vẻ yếu ớt nhưng cậu thực sự là một Thợ săn rất mạnh mẽ. Sau đó, trên hết, Sheryl, người đã được đồn đại là nắm được hai kẻ nguy hiểm này trong tay và đặt họ dưới sự kiểm soát của cô nữa. Với việc cả 3 kẻ đó trong một phòng, tất cả các thanh tra di tích có mặt đều nghĩ rằng không có gì ngạc nhiên khi họ tìm được cách mua được những thiết bị đầu cuối thông tin cựu thế giới có giá trị này.

 

Mặc dù ngày trước họ đã thấy Akira khi còn là một cậu bé, nhưng khi nhìn cách cậu ở cùng với Viola trong căn phòng này thì đã nhắc nhớ họ về một thông tin và quyết định đối xử với Akira khác đi kể từ bây giờ.

 

Họ cũng đã nghe nói Sheryl đang đầu tư rất nhiều tiền để bắt đầu bán lại các di vật trong căn cứ của cô. Vì vậy, họ nghĩ rằng lý do họ được gọi đến đó hôm nay có thể có liên quan gì đó. Nếu những di vật đó là thứ mà Viola mua được, thì không có gì lạ khi chúng ở trong tình trạng tốt như vậy. Các thanh tra di vật đó nghĩ như vậy và tiếp tục kiểm tra các di vật.

 

Akira đang ngồi đó, vừa quan sát các thanh tra di vật làm việc vừa nói chuyện với Sheryl đang ở trên cậu(?). Giữa lúc nói về việc mở lại cửa hàng bán di vật, Sheryl nói rằng cô đang tiến hành một cuộc cải tạo lớn. Đó là lúc một câu hỏi nảy ra trong đầu Akira.

 

“Sheryl, nhắc mới nhớ, có vẻ như em đang tiến hành cải tạo quy mô lớn nơi này, em lấy tiền ở đâu để làm việc đó vậy?”

 

“À, thì, về chuyện đó…”

 

Sheryl mỉm cười và định giải thích thì Viola đột nhiên xen vào.

 

“Để biến băng này thành một băng có thể kiếm lãi thì tôi quyết định đầu tư 1 tỷ Aurum vào băng rồi đấy.”

 

Sheryl mỉm cười với Viola, ngầm bảo cô ả đừng nói tục nữa, nhưng Viola phớt lờ và tiếp tục.

 

Một khi băng bắt đầu mở lại cửa hàng di vật thì đó sẽ là thu nhập chính của băng. Do đó, họ cần cải tạo nội thất của băng để đảm bảo an ninh hơn cho cửa hàng. Căn phòng đặc biệt để cất giữ những di vật đắt tiền đã được làm lại thành một thứ tương tự như một chiếc hộp an toàn khổng lồ. Họ cũng lắp đặt một số thiết bị phòng thủ để giúp cả những người nghiệp dư trong việc bảo vệ một số cứ điểm quan trọng. Sheryl cũng định bán những di vật được những người khác giao phó cho cô. Vì vậy, họ chắc chắn cũng đã chuẩn bị cho điều đó. Viola giải thích tất cả cho Akira.

 

Akira trông hơi ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng có thấy chút kỳ lạ.

 

“Nhưng mà, 1 tỷ Aurum hử. Không ngờ cô lại chịu chi như vậy.”

 

“Chà, trước đây tôi đã nói với cậu rằng tôi khá giàu mà, nhớ không? Hơn nữa, đó là điều mà tôi phải làm để làm cho băng nhóm này đủ lớn mạnh để có thể trả nợ cho cậu. Dù sao với thu nhập hiện tại của băng thì nó sẽ không thể trả nợ cho cậu dù cả sau một ngàn năm nữa. Băng nhóm cần phải phát triển đủ lớn có thể sử dụng 10 tỷ Aurum để kiếm được 11 tỷ Aurum. Tất nhiên, tôi không thể đầu tư 10 tỷ Aurum ngay ban đầu được, vì vậy tôi bắt đầu chỉ với 1 tỷ Aurum. Và không phải chúng tôi tiêu hết 1 tỷ Aurum đó ngay lập tức đâu.”

 

Akira dường như vẫn còn một số nghi ngờ trong đầu.

 

“Nhưng mà, 1 tỷ Aurum cũng là một số tiền rất lớn. Đầu tư nhiều tiền như thế này có bình thường thật không?”

 

Viola có vẻ hơi ngạc nhiên.

 

“Ôi trời, tôi đang cố gắng hết sức để thực hiện lời hứa với cậu đấy biết không? Cậu đâu cần phải nói như vậy đâu phải không?

 

“Chà, thì đúng, nhưng vẫn…”

 

Akira lúng túng nhăn mặt lại, Viola mỉm cười và tiếp tục.

 

“Xin hãy coi đó là việc tôi hoàn toàn tự tin vào kỹ năng của mình. Và ngoài ra, để cậu hiểu rõ điều này luôn, đây là một khoản vay. Nên không phải như tôi cho số tiền đó miễn phí đâu.”

 

Bản thân Akira không có ý định nói xấu một người đang cố gắng hết sức để thực hiện lời hứa với cậu. Hơn nữa, nếu cậu thực sự có thể kiếm được 3,8 tỷ Aurum mà cậu cho rằng đó chỉ là cái cớ để Viola nhúng tay vào băng nhóm của Sheryl, thì chính điều đó đã là một điều tốt cho cậu rồi. Chưa kể, Viola cho vay tiền bằng của chính cô ta chứ không phải của cậu. Vì vậy, Akira quyết định ngừng lo lắng về điều đó.

 

"Cô nói đúng, xin lỗi về điều đó."

 

“Tôi rất vui vì cậu đã có thể hiểu.”

 

Akira cười nhẹ, Viola cũng cười nhẹ đáp lại. Đó là lúc Sheryl bất ngờ siết chặt cái ôm của mình.

 

“Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.”

 

"Hở? À, ừ, chắc chắn rồi, hãy cố gắng hết sức nhé.”

 

"Vâng ạ!"

 

Sheryl trả lời lại một cách chắc chắn, sau đó cô ấy lườm Viola đang cười trêu chọc cô.

 

Sau khi các thanh tra di tích kiểm tra xong các di vật, Akira ngay lập tức trở về nhà, để lại việc phải làm với những di vật đó cho Katsuragi và Sheryl.

 

Ban đầu, giống như lần trước, Katsuragi đề nghị mua những di tích đó với giá 60 triệu Aurum. Nhưng đột nhiên Viola xen vào và đề nghị mua tất cả những di vật đó. Rồi từ đó, họ tranh luận về việc bán những di vật đó cho ai.

 

Cả Viola và Katsuragi đều gây áp lực buộc Akira phải bán di vật của mình cho họ. Vì vậy, cuối cùng, Akira quyết định bán đấu giá nó với giá khởi điểm là 60 triệu Aurum với bước nhảy 1 triệu Aurum. Nếu cả hai đều đưa ra cùng một mức giá, Akira lên kế hoạch bán chúng cho Katsuragi vì ông ấy đã đưa ra lời đề nghị trước. Và cuối cùng, cậu yêu cầu Viola chuyển số tiền tối thiểu 60 triệu Aurum trước và nhanh chóng rời khỏi căn cứ của Sheryl.

 

Trên đường trở về, Alpha hỏi Akira một câu hỏi.

 

[Akira. Mặc dù có thể hơi muộn để nói cái này, nhưng cậu có chắc là để họ lại căn cứ như thế được không? Rốt cuộc, Katsuragi và Viola có thể xoay sở để mặc cả càng nhiều càng tốt trong cuộc đàm phán với Sheryl đấy.]

 

[Từ cách Katsuragi đưa cho tôi tín dụng cửa hàng thay vì tiền mặt ngày hôm qua, tôi nghĩ là ông ta có thể không đủ tiền để mua những di vật đó. Vì vậy, từ quan điểm đó, ít nhất tôi đã có thể kiếm được 60 triệu Aurum từ những di vật đó. Và nếu cuộc đàm phán của họ dẫn đến một kết quả nhiều lợi nhuận hơn, thì chuyện đó sẽ giúp họ hòa thuận hơn. Nên tôi không nghĩ đó là một ý tưởng tồi đâu.]

 

Cộng thêm số tiền từ ngày hôm qua, Akira đã kiếm được 90 triệu Aurum cộng với những loại thuốc đắt tiền đó. Vì vậy, cậu chẳng có gì phải phàn nàn cả.

 

Sau khi Akira rời khỏi căn cứ, Katsuragi và Sheryl đang đàm phán. Trong cuộc đàm phán đó, Sheryl đã chiếm thế thượng phong vì Katsuragi không có nhiều tiền.

 

Katsuragi đã lên kế hoạch đặt chi nhánh của mình bên trong căn cứ của Sheryl và đầu tư một số tiền vào băng của Sheryl vì kế hoạch đó. Hơn nữa, Sheryl cũng đã đặt mua rất nhiều trang bị và thiết bị phòng thủ cho băng nhóm từ Katsuragi. Vì vậy, Katsuragi cũng đã chi một phần tiền kha khá để lấy hàng cho những đơn hàng đó. Chính vì thế, ông không có nhiều tiền trong tay và gặp bất lợi trong quá trình đàm phán.

 

Tất nhiên, Viola không để yên và đẩy Katsuragi vào một cuộc đàm phán khó khăn.

 

Đừng nói với là Akira bán những di vật này cho mình ngày hôm qua để thăm dò tình hình tài chính hiện tại của mình nhé? Không, không thể nào… Đúng không?

 

Katsuragi tốn kha khá sức trong cuộc đàm phán đó, nhưng khi nhìn cách Sheryl hành động và cách Viola mỉm cười như thường lệ thì ông không khỏi cảm thấy lo lắng.

 

Sheryl liên tục đưa ra những yêu cầu gần sát với giới hạn mà ông có thể chấp nhận. Thành thật mà nói, ông cảm thấy rất lo lắng khi phải đối mặt với nó, trong khi đó ông cũng nghĩ rằng Sheryl đang dần biến thành một Viola khác và ông đang cố gắng hết sức để chống lại những động thái tấn công đó từ cô.

 

—*—*—*—

 

Vào ngày hôm sau, Akira lại đến khu tàn tích dinh thự Higaraka, và giống như lần trước, cậu đang tìm kiếm các di vật ở đó, điều này cũng tiện cho việc luyện tập của cậu.

 

Akira cẩn thận để không chạm trán với bất kỳ quái vật hay Thợ săn nào khác trong quá trình huấn luyện. Cậu cũng thực hiện một vài bài tập với chiếc xe máy mà không cần sự hỗ trợ của Alpha, hoặc phát hiện những nơi có di vật mà các Thợ săn thường bỏ lỡ. Cậu cũng cố gắng hết sức trong quá trình huấn luyện bằng cách làm theo hướng dẫn của Alpha.

 

Akira đứng trước một ngôi biệt thự đổ nát và thở dài.Cậu hơi khó chịu nhìn Alpha.

 

[Alpha, đúng như dự đoán, tôi không tìm thấy thứ gì có giá trị nào cả.]

 

[Bình thường thôi mà. Xét cho cùng, nếu cậu có thể dễ dàng tìm thấy những di vật có giá trị ở đây thì các Thợ săn sẽ thường lui tới tàn tích này chứ. Đó là lý do tại sao nơi này trông như bị bỏ hoang đấy.]

 

[Chà, thì đúng, nhưng tôi vẫn không ở đây vì cái đống đổ nát này đâu? Có thể nói gì đây, ờm… Thật không đáng khi mà không thể tìm thấy bất kỳ di vật tốt nào ở đầy nhỉ…]

 

[Chính chuyện này đã là một bài huấn luyện cho việc săn di vật đấy. Nếu cậu không thực hiện cái này nghiêm túc thì thành vô nghĩa mất. Nên cứ cố vượt qua và nhanh nhanh tiến bộ nhé. Cậu đã hứa với tôi sẽ thực hiện khóa huấn luyện này một cách nghiêm túc, nhớ chứ? Nên phải cố gắng mà luyện tập nhé, được chứ?]

 

[…Chắc chắn rồi.]

 

Với một tiếng thở dài nhẹ, Akira sang số và bắt đầu lại quá trình luyện tập một lần nữa, nhưng lần này nghiêm túc hơn.

 

Quá trình huấn luyện săn lùng di vật của cậu vẫn tiếp tục, cậu kiểm tra kỹ càng mọi ngóc ngách trong dinh thự. Nếu bên trong biệt thự có vẻ tương đối ổn, cậu sẽ kiểm tra tất cả đồ đạc và di chuyển chúng để kiểm tra các mật thất. Cậu cũng không quên sử dụng thiết bị thu thập thông tin để tìm kiếm những mật thất.

 

Trong trường hợp nếu dinh thự gần như đã xuống cấp, Akira sẽ di chuyển đống đổ nát sang một bên và kiểm tra bên trong xem liệu đống đổ nát đó có chôn giấu một chiếc két sắt bí mật hay thứ gì đó giống vậy hay không. Cậu cũng kiểm tra đồ nội thất bằng thiết bị đầu cuối thông tin và nếu nhận thấy nó rỗng bên trong thì cậu sẽ đập vỡ đồ đạc để xem có thứ gì bên trong hay không.

 

Akira đã làm thế từ hai ngày trước. Nhưng thậm chí sau ba ngày, cậu cũng không kiếm được bất cứ thứ gì có giá trị cả. Tất nhiên, không phải là cậu không kiếm được gì cả, nhưng đối với một Thợ săn hiện đã chi 500 triệu Aurum cho trang bị thì nhiêu đó không đáng để để tâm nữa là.

 

Lúc đầu, Akira làm việc đó một cách chăm chỉ và nghiêm túc. Nhưng sau một thời gian, nếu không có mệnh lệnh của Alpha, cậu sẽ bắt đầu đi tắt đón đầu (đốt cháy giai đoạn).

 

Akira cầm một chiếc đĩa nứt trên tay và nhìn chằm chằm vào nó với khuôn mặt nghiêm túc. Cậu hơi không hài lòng khi nói.

 

[Tôi tự hỏi nếu thứ này có thể là một di tích đắt tiền. Giống như cái thứ hôm trước đấy, chắc cô nhớ, chiếc khăn tay hóa ra là một món đắt tiền khi tôi mang nó đến Văn phòng Thợ săn. Không biết liệu chiếc đĩa này có là một di vật đắt giá hay không nhỉ.]

 

[Chuyện đó chủ yếu dựa theo vật liệu của nó vì nó là vật liệu nano của cựu thế giới. Nếu muốn kiểm tra chất liệu của loại dụng cụ ăn này thì cậu chỉ cần gõ nhẹ nó và phân tích âm thanh bằng thiết bị đầu cuối thông tin của cậu thôi.]

 

Akira gõ nhẹ vào chiếc đĩa, tất nhiên, cậu không thể biết nó có được làm từ chất liệu đắt tiền hay không.

 

[…Alpha, tôi biết là việc tự mình đánh giá nó cũng là một quá trình tập luyện đối với tôi, nhưng lần này cô có thể giúp tôi không?]

 

[Tôi chỉ có thể nói một lượng thông tin hạn chế dựa trên thiết bị thu thập thông tin của cậu thôi. Nhưng từ những gì tôi nhận ra được, thì nó được làm bằng gốm bình thường.]

 

[Thế ư?]

 

[Cậu có thể kiếm được một khoản lợi nhuận nhỏ bằng cách bán nó với giá 100 Aurum ở một quầy hàng trên phố. Nếu cậu vẫn còn nghi ngờ thì cậu có thể thử mang nó đến Katsuragi xem thử là được.]

 

Akira không đáp lại, cậu cứ thế ném cái đĩa đó đi. Nếu nhiêu đó đủ tốt để khiến cậu mang chúng về thì cậu sẽ ôm về một đống di vật kiểu này cho xem. Chưa kể Katsuragi chắc chắn sẽ coi đó là một trò đùa dở khóc dở cười mất.

 

Alpha cười khổ nói.

 

[Nếu cậu học được cách kiểm tra nhanh các di vật trong tàn tích này thì cậu sẽ có thể săn tìm di vật ở các tàn tích khác một cách hiệu quả thôi. Nên cậu cứ tiếp tục thực hiện bài tập một cách nghiêm túc đi nhé.]

 

[Tôi biết. Siêng năng rèn luyện là con đường tắt dẫn đến thành công đúng không?]

 

[Yup, chính xác.]

 

Akira đã lấy lại được một nửa tinh thần, vì vậy cậu đã dũng cảm bù đắp nửa còn lại nhanh chóng và quay trở lại tập luyện. Cậu tiếp tục tìm kiếm di vật một thời gian sau đó, nhưng cuối cùng, buổi tập luyện của cậu hôm nay kết thúc với kết quả gần như bằng không giống như những ngày khác. Cậu mệt mỏi trèo lên xe máy và lái về thành phố.

 

Sau khi Akira rời khỏi tàn tích dinh thự Higaraka, một vài Thợ săn đã đến khu tàn tích mang theo một vài người khác nữa. Mộtkẻ cau mày và tỏ vẻ nghi ngờ khi nói với đồng bọn.

 

“Là nơi này thật sao?Khu này hết di vật lâu rồi mà? Mặc dù tao chắc chắn rằng vẫn còn một vài di vật ở đây, nhưng tao cảm thấy đây sẽ là một chuyến vô nghĩa thôi.”

 

“Tao cũng có biết quái đâu. Đó là mệnh lệnh từ ông chủ kiểm tra tàn tích dinh thự Higaraka này, đặc biệt là những nơi mà các Thợ săn khác cũng đang tìm kiếm. Ngay cả khi chúng ta không thể tìm thấy gì thì ta vẫn có thể nhận được một số tiền bằng cách báo cáo lại kết quả thăm dò mà. Nên mày ngừng phàn nàn coi.”

 

"Mày nói đúng. Chúng ta được trả tiền để đến đây…”

 

Những Thợ săn có mặt đã được ai đó trả tiền để đến đây, vì vậy họ quyết định tập trung vào công việc và bắt đầu tìm kiếm khu tàn tích.


*****

 

Khi Akira trở lại thành phố, cậu về nhà và mang một chiếc hộp chứa đầy di vật đến cửa hàng của Shizuka. Cậu không hề hay biết lúc này Elena và Sara đang trong cửa hàng của Shizuka.

 

Khi Akira bước vào, họ sững người trong vài giây và chỉ nhìn nhau chằm chằm mà không nói lời nào. Khi mọi thứ bắt đầu trở nên khó xử, Elena mỉm cười để xua đi không khí khó xử đó và nói.

 

“Akira, đã lâu không gặp.”

 

“À, vâng, đã lâu không gặp chị.”

 

“Tôi nghe Shizuka nói rằng em đang bắt đầu lại công việc Thợ săn rồi nhỉ, vậy mọi việc thế nào rồi?”

 

“Ờ, à, nó đang khá trơn tru ạ.”

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Elena hơi bối rối cách làm sao để tiếp tục cuộc đối thoại và nở một nụ cười thân thiện với Akira. Nhưng đằng sau đó, cô thực sự cảm thấy nhẹ nhõm vì cô không thấy dấu hiệu khinh thường, cảnh giác hay thù địch nào từ cậu. Sara vẫn cười ngượng nghịu từ nãy đến giờ, nhẹ nhõm đi khi thấy phản ứng thân thiện của Akira.

 

Shizuka mỉm cười vì có vẻ như cô không cần phải lo lắng về tình bạn của họ và chào đón Akira.

 

“Akira, xin chào. Hôm nay em lại đến để mua đạn à?”

 

Khuôn mặt của Akira ngay lập tức trở nên hơi nghiêm túc.

 

“Không, hôm nay tôi đến đây để bán di vật. Tôi nhớ là chị đã nói rằng chị có thể mua các di vật bằng vải từ tôi, nên hôm nay tôi đến đây với những di tích đó. Đây ạ."

 

Akira đặt một chiếc hộp chứa đầy di vật lên trên quầy. Shizuka mở chiếc hộp đó ra và kiểm tra bên trong. Elena và Sara cũng nhìn vào bên trong chiếc hộp đó. Shizuka, Elena và Sara vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thứ bên trong. Chiếc hộp đó chứa đầy đồ lót phụ nữ, và tất nhiên, tất cả chúng đều là di vật của cựu thế giới.

 

Elena và Sara không khỏi ậm ừ kinh ngạc. Đó là phản ứng thông thường của các Thợ săn khi họ nhìn thấy một lượng lớn di vật đắt tiền. Không hề có cảm giác ngượng ngùng mặc dù người mang đến một lượng đồ lót phụ nữ đó là một cậu con trai. Nhưng đó chính xác là vì Elena và Sara là Thợ săn.

 

Shizuka lấy một chiếc quần lót ra khỏi hộp và kiểm tra nó. Nó dường như ở trong tình trạng tuyệt vời mà không có bất kỳ hư hại nào. Nhưng một điều khác làm cô ngạc nhiên, thiết kế của nó khá là táo bạo.

 

Trong sự ngạc nhiên của mình, cô đã giao tiếp bằng mắt với Akira và thành ra cô bỗng đỏ mặt, điều này là rất rất rất hiếm khi xảy ra với cô. Thấy vậy, Akira cũng đang cố gắng hết sức để làm một bộ mặt lạnh lùng, cũng không khỏi đỏ mặt.

 

Không phải Akira hoàn toàn thờ ơ với những gì cậu vừa làm. Cậu biết rằng cậu sẽ bối rối nếu cứ nghĩ về chuyện đó, và đó là lý do tại sao cậu đang cố gắng hết sức để phớt lờ chuyện này. Cậu tới đây chỉ để bán di vật, vì vậy cậu chắc chắn rằng Shizuka sẽ phản ứng tương ứng và không cần phải quá lo lắng về điều đó. Cậu cứ tự nhủ như vậy để giữ bình tĩnh.

 

Nhưng vì Shizuka đã phản ứng bằng một cách mà cậu không ngờ tới, nên Akira không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình và cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

 

“À, ừm, tôi nghĩ tôi đã hứa sẽ mang loại di vật này đến đây nếu tôi tìm thấy chúng. Nên là, vâng, tôi đem đến rồi đây.”

 

“Tôi hiểu rồi. Chà, tôi cũng nhớ là chúng ta đã có nói như thế trước đây, đúng nhỉ.”

 


Akira và Shizuka mỉm cười với nhau, cố gắng tránh chủ đề này. Thấy vậy, Elena và Sara có vẻ hơi ngạc nhiên.

 

Shizuka đặt chiếc quần lót trong tay vào hộp và đóng nó lại. Sau đó cô cố ý thay đổi không khí bằng cách nói.

 

“Akira. Em thấy đấy, kiểm tra loại di vật này khá là khó. Mặc dù tôi đã nói rằng tôi sẽ mua chúng từ em, nhưng tôi không phải là một chuyên gia trong việc này. Nên nếu em thấy ổn thì em có thể để chúng ở đây không? Tôi sẽ kiểm tra chúng và kiếm được một mối tốt để bán chúng. Nhưng điều đó có nghĩa là em sẽ nhận được khoản thanh toán sau khi mọi thứ đã hoàn tất đấy.”

 

“Vâng, tôi không phiền đâu.” 

(Katsuragi: ơ kìa bro, tụi mình cũng sống chết cùng nhau mấy phen rồi mà, sao đối xử với tôi khác thế)

 

“Được rồi, Cứ để phần còn lại cho tôi.”

 

Shizuka vừa nói vừa chuyển chiếc hộp ra sau quầy, khuất khỏi tầm nhìn của mọi người. Điều duy nhất còn lại là sự lúng túng kéo dài từ những gì vừa xảy ra.


*****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 

Trans & Edit: promote


****** 

 

1 nhận xét:

KaitoKen nói...

Mé katsuragi mà biết chắc khóc thật quá 😂 phân biệt quá akira 😂😂😂