Chương 173: Lựa súng - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 5 tháng 3, 2023

Chương 173: Lựa súng

Ngay cả sau khi Shizuka cất hộp di vật đi thì bầu vẫn không khí vẫn còn chút ngượng ngùng. Thế nên Akira cố thay đổi nó bằng cách nói ra lý do thực sự cậu lại đến đây vào ngày hôm nay.

 

“Shizuka-san, tôi thực ra muốn hỏi ý kiến ​​chị về việc mua một khẩu súng mới. Nên là, bây giờ có tiện cho chị không?” 

 

"Chắc chắn là được rồi!"

 

Akira hơi ngập ngừng.

 

“…Tôi thực ra muốn tìm một loại súng, chị thấy đấy. Nhưng cái tôi sắp nói nghe có vẻ khá là điên, nên nếu là điên thật thì xin hãy quên nó đi nhé.”

 

Shizuka cau mày nhưng ngay lập tức nở một nụ cười.

 

“Tôi sẽ không thể nói gì nếu em không nói cho tôi biết được. Em cứ nói đi đừng kiềm chế. Đó cũng là công việc của tôi là giải quyết bất kỳ yêu cầu nào mà khách hàng yêu cầu mà. Mặc dù tôi không biết liệu tôi có thể tìm thấy thứ làm em hài lòng hay không, nhưng ít nhất tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong đợi của em.”

 

Akira nhẹ nhõm và gật đầu, sau đó cậu bắt đầu giải thích mong muốn của mình.

 

Sau khi nghe thứ Akira muốn thì Shizuka ậm ừ. Đó đúng là một yêu cầu vô lý.

 

Một khẩu súng trường có thể sánh ngang sức mạnh của súng trường xuyên phá CWH với loại đạn đặc biệt của nó, cùng khả năng bắn liên thanh như minigun DVTS, và có thể bắn lựu đạn giống như khẩu phóng lựu tự động A4WM. Và rồi, trên hết, Akira cũng muốn khẩu súng đó cũng có thể bắn tỉa chính xác tầm xa, và tất cả các tính năng đó được dồn  gọn vào trong một khẩu súng cỡ nhỏ. Dù nó có yêu cầu phải sử dụng bằng bộ đồ tăng cường đi nữa thì cậu cũng chấp nhận, nhưng cậu cũng muốn nó càng nhẹ càng tốt.

 

“Đúng như tôi nghĩ, không có khẩu súng nào tốt như vậy nhỉ…”

 

Bản thân Akira cũng hiểu rằng mình đang nói những điều vô lý. Khi thấy Shizuka ậm ừ và trông hơi bối rối, cậu quyết định rút lại lời mình vừa nói. Ngay lúc đó Shizuka lên tiếng bằng khuôn mặt vẫn còn chút bối rối.

 

“Nếu em đang hỏi tôi liệu một khẩu súng trường như vậy có tồn tại hay không, thì câu trả lời sẽ là ‘có’ đấy.”

 

“Có ư?”

 

"Có. Thực tế có rất nhiều người đang tìm một khẩu súng trường đa năng như vậy. Vì vậy, một vài công ty đã sản xuất những khẩu súng trường như thế và đang bán chúng trên thị trường, mặc dù vậy, tôi chắc rằng họ chỉ làm điều đó vì có nhu cầu thôi. Nhưng cá nhân mà nói, tôi không khuyên em nên mua một khẩu súng như vậy đâu…”

 

"Là sao ạ? Tôi nghĩ là nếu có một khẩu súng trường như vậy thì rất có lợi mà.”

 

Akira khá bối rối. Thấy vậy, nét mặt của Shizuka trở nên hơi u ám, điều rất hiếm thấy đối với cô. Sau đó cô giải thích như thể để nhấn mạnh nhược điểm của một khẩu súng trường như vậy.

 

“Bởi vì tất cả những tính năng đó được tích hợp trong một, nên một khẩu súng trường như vậy thường đắt cắt cổ. Hơn nữa, mặc dù nó có thể làm được tất cả những điều trên, nhưng hỏa lực tổng thể của nó lại kém hơn so với một khẩu bình thường có cùng mức giá. Tất nhiên, có những loại có đủ hỏa lực để mà so sánh với súng bình thường. Nhưng với hỏa lực tốt hơn, giá của chúng cũng tăng theo cấp số nhân.”

 

“Chênh lệch lớn đến mức nào ạ?”

 

“Trong trường hợp của em, về cơ bản là một khẩu súng kết hợp của súng trường xuyên phá CWH, minigun DVTS, súng phóng lựu tự động A4WM và súng bắn tỉa DSS, nó sẽ có giá bằng tổng của tất cả những khẩu đó và có thêm một vài con số 0 ở cuối nữa đấy.”

 

“Tôi hiểu rồi, nó đắt thật nhỉ?”

 

“Yup, với tỷ lệ giá trên hiệu suất khủng khiếp như vậy, tôi thực sự không thể giới thiệu loại súng trường đó.”

 

Shizuka bắt đầu bằng cách chỉ ra nhược điểm về giá của một khẩu súng trường như vậy. Thấy rằng điều đó đã đủ khiến Akira phải suy nghĩ lại, cô tiếp tục đưa ra nhiều lý do khác để ngăn cản cậu mua một khẩu súng như thế.

 

“Chưa kể đến việc em sẽ cần một combo kỹ năng đặc biệt để có thể sử dụng hiệu quả loại súng đó so với khi em sử dụng từng khẩu riêng lẻ. Thế nên em sẽ mất nhiều thời gian hơn để mà thành thạo một khẩu súng đa năng so với việc thành thạo nhiều khẩu súng trường đơn năng khác.”

 

Akira thậm chí còn cau mày hơn. Shizuka sau đó thêm một chi tiết cuối cùng như là một  đòn ulti.

 

“Và ngay cả khi em học cách thành thạo nó trong một thời gian tương đối ngắn đi nữa thì em sẽ có ít tự do hơn và kém hỏa lực hơn so với khi sử dụng 4 khẩu khác nhau. Như tôi đã nói trước đây, so với việc 4 người một khẩu thì sử dụng một khẩu nhiều loại chắc chắn sẽ ít hỏa lực hơn.”

 

Akira gật đầu. Mặc dù bên ngoài, vẻ mặt của Shizuka đang thể hiện rằng cô cảm thấy có lỗi vì đã không thể đáp ứng yêu cầu của khách hàng, nhưng sâu thẳm bên trong, cô đang hy vọng rằng những điều này sẽ khiến Akira thay đổi quyết định.

 

Sau đó Sara đột nhiên xen vào.

 

“Nói tôi biết đi, Akira. Nếu em muốn một khẩu súng tỉa thì em chỉ cần mua một khẩu thôi mà, phải không?”

 

“Không ạ, tôi đã mang súng trường chống vật liệu CWH, minigun DVTS và súng phóng lựu tự động A4WM. Nên tôi nghĩ rằng nếu mang theo một khẩu khác tôi sẽ rất khó di chuyển, chị cũng thấy đấy…”

 

“Nói mới nhớ, hồi ở tòa nhà Seranthal, em đã mang rất nhiều súng thật. Ngay cả tôi cũng giới hạn số lượng súng mang theo nhiều nhất là hai khẩu thôi.”

 

Sara cười gượng, Akira đáp lại bằng một nụ cười cay đắng bẽn lẽn.

 

“Chà, ừm, thành thật mà nói, nếu có thể, tôi muốn sử dụng tất cả những khẩu súng tôi mua. Rốt cuộc, nếu cứ để chúng trong xe sau khi mua thì sẽ thật lãng phí. Hơn nữa, có thêm hỏa lực cũng không có gì là xấu cả. Tất cả các khẩu súng của tôi đều có cách sử dụng khác nhau và không phải là tôi có thể sử dụng khẩu này thay thế cho khẩu khác. Nhưng, tôi không thể mang thêm khẩu nào nữa, nên tôi chỉ nghĩ nếu có một khẩu súng gom tất cả các chức năng của những khẩu khác sẽ thật tuyệt thôi.”

 

“Cũng đúng, nhưng bình thường thì không ai mang theo hết súng chỉ vì mỗi loại có công dụng khác nhau đâu. Nếu em định đi đến một tàn tích mà em cần loại hỏa lực cụ thể nào đó thì có thể mời tụi tôi đến mà? Dù gì thì, tụi tôi đã yêu cầu em đi cùng khi ở tàn tích Mihazono mà. Mặc dù không phải lúc nào tụi tôi cũng có thể đi cùng em vì chúng tôi cũng có việc phải làm. Nhưng nếu em mời tụi tôi đến thì tụi tôi có thể sắp xếp lịch trình mà… Hoặc ít nhất, Elena sẽ theo thôi, phải không, Elena?”

 

Sara mới nhận ra rằng cô ấy đang nói cho cả phần mình và Elena mà không hỏi Elena trước. Vì vậy, Sara liếc nhìn Elena và nhớ rằng cô ấy hơi khó tính trong việc thay đổi lịch trình. Thế nên nếu Sara đột ngột thay đổi lịch trình của họ mà không có sự đồng ý của cô ấy trước thì có thể làm cô ấy khó chịu mất.

 

Elena mỉm cười, có vẻ như những gì Sara nói không khiến cô bận tâm chút nào.

 

"Không sao cả. Dù gì thì tụi tôi đã nhờ em đi cùng khi chúng tôi đến tòa nhà Seranthal ở tàn tích Mihazono mà. Tôi không ngại thay đổi lịch trình một chút nếu em mời tụi tôi đâu.”

 

Sara thở phào nhẹ nhõm. Elena thấy điều đó và mỉm cười cay đắng, sau đó quay sang Akira và cũng mỉm cười với cậu.

 

“Thế, em nghe rồi đó. Nếu cần thêm trợ giúp thì em cứ đánh tiếng tụi tôi bất cứ lúc nào nhé.”

 

“Cảm ơn các chị rất nhiều, tôi sẽ nhờ các chị giúp đỡ khi cần ạ.”

 

Akira cười nhẹ và cúi đầu với Sara và Elena. Shizuka sau đó mỉm cười và đưa ra đề nghị với Akira.

 

“Vậy thì, Akira, em định thế nào? Nếu em đi với Elena và Sara, như tôi nghĩ, em sẽ không cần khẩu súng đó nữa. Em chỉ cần chọn mang theo súng trường để bổ sung cho trang bị của Elena và Sara thôi. Nên thay vì mua một khẩu súng trường nhiều loại thì có thể mua thêm một khẩu súng tỉa nữa thôi?”

 

“À, cảm ơn chị, nhưng như tôi nghĩ, tôi vẫn muốn mua một khẩu súng trường đa năng. Tôi thấy như mình sẽ gây rắc rối cho Elena-san và Sara-san nếu đột ngột áp đặt lịch trình của các chị ấy như vậy. Ừmm, biết nói sao nhỉ… Tôi thường quyết định mọi chuyện khá ngẫu hứng, và quên mất việc quyết định phải làm gì tùy thuộc vào tâm trạng của tôi ngày hôm đó, thậm chí đôi khi tôi đưa ra quyết định dựa trên tâm trạng nữa. Tôi cũng thường dính vào những sự cố không ngờ, nên nếu tôi có một khẩu súng trường đa năng có thể làm bất cứ chuyện gì trong tình huống đó thì sẽ thật tuyệt. Tóm lại, như tôi đã nghĩ, thì tôi nên mua một khẩu súng trường đa năng sẽ tốt hơn, chị có thể giúp tôi không? Mặc dù nói cái này có thể hơi kỳ lạ vì tôi là người yêu cầu, nhưng tôi không chắc mình có đủ tiền để mua một cái hay không nữa.”

 

“…Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố tìm mối tốt cho em.”

 

Shizuka trông có vẻ buồn trong tích tắc. Nhưng trước khi Akira kịp nhận ra, cô ấy đã ngay lập tức thay thế nó bằng một nụ cười. Và vì đó là yêu cầu từ khách hàng của cô nên cô không thể bỏ qua được.

 

“Vậy thì, Akira, ngân sách của em cho khẩu súng này là bao nhiêu đây?”

 

“1 tỷ Aurum là giới hạn của tôi.”

 

Akira nói mà không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng khi cậu để ý thấy Shizuka nhướng mày và mở to mắt nhìn cậu, cậu bối rối lắc đầu và nói.

 

“Không, hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy. Chỉ là tôi chưa thực sự quyết định số tiền chính xác làm ngân sách cho khẩu súng đó. Tôi chỉ nghĩ rằng nếu tôi biết trước giá cả và chất lượng của khẩu súng trường mà tôi có thể mua với giá như vậy ngay cả khi tôi dự định chỉ mua khẩu súng đó sau khi tiết kiệm số tiền đó sẽ đỡ phiền hơn thôi.”

 

“Tôi hiểu rồi, trong trường hợp đó, cho tôi hỏi em tại sao em lại đưa ra con số đó được không?”

 

“Hồi khi tôi đến tàn tích Mihazono cùng với Elena-san và Sara-san, thì tôi đã nhận được 500 triệu Aurum từ yêu cầu đó. Nên tôi nghĩ tôi chỉ nhân đôi số tiền đó.”

 

Khi Akira nghĩ rằng cậu đã kiếm được 500 triệu Aurum từ lần trước, điều đó khiến cậu nghĩ rằng 1 tỷ Aurum sẽ không nằm ngoài tầm với. Từ cách cậu trả lời, Shizuka đoán rằng cậu chọn 1 tỷ Aurum làm giới hạn để hiểu rằng cậu có thể mua một trang bị tốt như thế nào với số tiền đó, cậu không nghĩ rằng mình có thể có được hay không và cứ nghĩ sau đó sử dụng nó như vậy bất cứ lúc nào thôi. Shizuka hơi nhẹ nhõm khi hiểu ra điều đó.

 

“Ahh, tôi hiểu rồi, ý của em là thế ư. Em làm tôi hơi ngạc nhiên đấy.”

 

"Tôi xin lỗi. Nhưng mà, khi mà nghĩ đến cái này thì, nếu tôi có 1 tỷ Aurum, tôi cảm thấy như mình cũng sẽ chi nó cho một bộ đồ tăng cường mới và các thiết bị bổ sung khác thôi, nên đặt đó làm giới hạn ngân sách thì có thể hơi kỳ lạ … Chưa kể tôi còn đã bỏ ra 500 triệu Aurum để mua chiếc xe máy đó nữa.. Mặc dù không phải là tôi không hối hận khi chi một đống cho nó, nhưng khi nghĩ lại, thì tôi đã mua luôn rồi. Điều đó cũng khiến tôi hơi ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình có 500 triệu Aurum và vẫn không đủ tiền để mua mọi thứ mình cần đâu.”

 

Akira trông hơi mâu thuẫn và cười cay đắng khi nói vậy. Shizuka chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Sau đó, cậu nán lại đó một lúc, nói về cách các Thợ săn chi tiêu cùng với Shizuka, Elena và Sara.

 

Và họ cứ nói chuyện đến khi chủ đề chuyển sang trang bị của Thợ săn. Ngay lúc đó Akira nhớ ra rằng một chiếc ba lô của mình đã bị hỏng rồi nên cậu quyết định mua một chiếc mới luôn.

 

Chiếc ba lô mà cậu mua là một chiếc ba lô rất chắc chắn được thiết kế để bảo vệ đồ đạc bên trong. Mặc dù thể tích của nó có thể mở rộng ra rất lớn, nhưng nó cũng có thể gấp lại để tiết kiệm không gian khi không có đồ bên trong. Đó là một trong những món hàng đắt tiền trong kho của Shizuka. Nó có giá 3 triệu Aurum mỗi túi và Akira đã mua vài chiếc.

 

Nhưng trước khi Shizuka hoàn thành đơn hàng, cô hỏi Akira một lần nữa để chắc chắn hơn.

 

“Chà, tôi biết em có đủ tiền để mua chúng và tôi chắc chắn rằng các Thợ săn ít nhất cũng sẽ chi tiêu nhiều đến độ này khi phải mang những di vật đắt tiền, nhưng em có chắc không đấy? Em cũng có thể mua những cái rẻ hơn mà?”

 

"Chắc ạ. Có lần tôi đã làm mất hết di vật trong ba lô, và gần đây cũng có một chuyện xảy ra nữa khiến tôi rất lo về những di vật trong ba lô ạ. Thế nên tôi đang định thay một vài chiếc ba lô của mình bằng những chiếc ba lô bền hơn giống như thế này này.”

 

Akira nhìn những chiếc ba lô mới của mình và mỉm cười hạnh phúc. Cậu đã mất di vật trị giá 40 triệu Aurum trong tòa nhà Seranthal. Và trên đường trở về từ Tsubakihara, cậu cũng xém đánh mất cả một chiếc ba lô đựng di vật. Nên, so với việc mất đi đống di tích đó thì những chiếc ba lô này lại khá rẻ. Đó là lý do tại sao cậu không thể không cười được.

 

Bây giờ cậu đã xong công chuyện ở cửa hàng của Shizuka rồi, cậu ngay lập tức quay về nhà, bỏ lại Shizuka, Sara và Elena.

 

Sara khẽ vẫy tay với Akira và tiễn cậu bằng một nụ cười. Nhưng khi cậu rời đi, vẻ mặt của cô lại trở nên nghiêm túc và ngay lập tức bắt đầu nói về điều mà cô không thể nói ra khi có Akira ở bên.

 

“Nhưng mà, Akira đã kiếm những di vật đó ở đâu?”

 

Mặc dù Sara tin rằng Akira cũng có thể nói với cô nếu cô hỏi cậu, nhưng cuối cùng, cô đã cố kìm mình không hỏi câu đó. Một nguồn Thợ săn có thể tìm thấy các di vật đắt tiền là cực kỳ quan trọng đối với Thợ săn ấy. Nếu cô muốn hỏi câu hỏi đó, trước tiên cô ấy cần phải khá thân thiết với Akira.

 

Thành thật mà nói, Sara chắc chắn rằng Akira và cô không xa lạ đến mức sẽ khiến cậu tức giận nếu cô hỏi câu hỏi đó. Nhưng với những gì đã xảy ra giữa họ gần đây, Sara quyết định phải cẩn thận hơn trong thời điểm hiện tại.

 

Sara cũng muốn xin lỗi Akira về chuyện hôm trước, nhưng Shizuka đã ngăn cô lại. Xin lỗi Akira bây giờ có thể phản tác dụng và khiến cậu nhớ lại những gì đã xảy ra mất. Vì vậy, nếu cô muốn xin lỗi thì Shizuka khuyên cô ấy rằng có lẽ nên đợi một thời gian cho đến khi Akira không còn bận tâm về vấn đề đó nữa.

 

Elena nhớ lại những gì Akira đã mua và đoán.

 

“Một vài chiếc ba lô chất lượng cao và 2 viên đạn chống trường lực. Akira đã mua chúng không chút ngần ngại. Vì vậy, về cơ bản, em ấy biết chắc chắn rằng chúng sẽ hữu ích. Mặc dù chỉ là suy đoán thôi, nhưng có lẽ em ấy đã tìm thấy một tàn tích khác chưa được khám phá.”

 

Elena sau đó cau mày.

 

Nếu 1 tỷ Aurum đó không dựa trên số tiền em ấy kiếm được từ tàn tích Mihazono, mà dựa trên suy đoán của em ấy về số tiền có thể kiếm được từ tàn tích chưa được khám phá đó… Vậy thì nếu Akira mua những viên đạn chống trường lực vì biết rằng sẽ phải sử dụng chúng để chiến đấu với những con quái vật mạnh mẽ đến mức như vậy ở đó… Mặc dù em ấy nói rằng em ấy sẽ nhờ tụi mình giúp đỡ nếu cần, nhưng từ phản ứng thì, mình không chắc am ấy sẽ đánh tiếng đâu…

 

Lần trước, Akira tình cờ kể cho Elena và Sara nghe về tàn tích nhà ga Yonozuka khi nó vẫn chưa có tên. Nhưng lần này, có vẻ như Akira sẽ không làm thế nữa nếu. Bỏ mức độ tin tưởng của cậu giảm sút sau những gì xảy ra lần trước, vị trí của tàn tích Yonozuka cũng nhanh chóng lan truyền trong các Thợ săn khác sau khi cậu nói với Elena và Sara. Vì vậy, Elena nghĩ rằng không có gì lạ khi lần này cậu trở nên thận trọng hơn.

 

Trong trường hợp xấu nhất, nếu mình cố hỏi em ấy thì cũng có thể khiến em ấy nghi ngờ tụi mình đang cố moi thông tin. Miễn là em ấy không tự mình nói ra chủ đề này thì tụi mình cần phải cẩn thận để không đả động đến nó. Mặc dù nói thật chứ, nếu em ấy mời tụi mình đến một tàn tích ẩn thì sẽ thật tuyệt nhỉ, vì nhờ nó tụi mình có thể lấy lại lòng tin của em ấy được…

 

Lần trước, Elena và Sara đã mời Akira đến tàn tích Mihazono vì nghĩ rằng đó sẽ là một cuộc thám hiểm tàn tích nhẹ nhàng, nhưng thật bất ngờ, họ đột ngột nhận được yêu cầu đi đến tòa nhà Seranthal, rồi sau đó biến thành một cuộc chiến khốc liệt. Ngay cả hiện tại, Elena cũng không chắc liệu Akira có nghĩ là chuyến đó đáng để gặp rắc rối hay không. Việc thận trọng, hoặc thậm chí từ chối lời mời từ người mà mình không tin tưởng là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Và điều đó càng đúng khi nói đến công việc của Thợ săn, nơi họ đặt mạng sống của mình vào tình thế nguy hiểm.

 

Là một người đã quen với việc xử lý các cuộc đàm phán, Elena cố gắng đánh giá bản thân một cách khách quan theo quan điểm của Akira. Nhưng với những cảm xúc và mong muốn đang cản trở cô, cô không thể không sầm mặt lại.

 

Shizuka nhìn Elena và Sara. Không thể nói là tâm trạng cả hai người đang ổn được, mặc dù cô có thể đoán được lý do.

 

“Elena, Sara, về những di vật mà Akira mang đến đây ngày hôm nay. Nếu cả hai cậu có thời gian thì có thể giúp tớ một chút không? Tất nhiên, tớ cũng đang tìm kiếm những khách hàng tiềm năng, nhưng các cậu có thể giúp tớ giới thiệu ai có thể mua chúng không? Nếu chúng bán chạy, tớ sẽ dễ dàng giới thiệu những thiết bị đắt tiền hơn cho Akira đấy.”

 

Sara khẽ mỉm cười.

 

“Tất nhiên rồi, thậm chí tớ còn mua vài cái nữa. Dù gì tớ cũng luôn muốn có thêm đồ thay thế mà."

 

“Nói cho cậu biết, không có giảm giá đâu.”

 

"Tớ biết. Đừng lo, tớ sẽ mua với giá cao hơn giá thị trường. Xét cho cùng, nó vẫn sẽ rẻ hơn so với việc mua chúng từ những thương nhân khác.”

 

Elena mỉm cười và cũng nhảy vào.

 

“Trong trường hợp đó, tớ có nên tìm một thương gia sẽ mua chúng với giá cao hơn để kéo giá thị trường không nhỉ?”

 

“Elena? Tụi mình là bạn bè cơ mà? Giúp tớ đi chứ?"

 

"Nhưng đương nhiên là nó vẫn sẽ rẻ hơn so với việc mua chúng từ những thương nhân khác phải không? Tớ có thể sử dụng giá mua đó như một con át chủ bài để tăng giá trị bán của những di vật đó khi tớ thương lượng với các thương nhân đó mà.”

 

Sara và Elena trao cho nhau những nụ cười tinh nghịch.

 

Nhìn họ, Shizuka cũng mỉm cười nghĩ.

 

Nếu những hành động của Elena và Sara làm tăng giá trị cho di vật của Akira, và nếu cô để Akira biết về điều đó, điều đó sẽ giúp Elena và Sara lấy lại lòng tin từ cậu. Nó cũng sẽ giúp giảm bớt trở ngại cho Akira khi cần giúp đỡ từ họ, điều này sẽ khiến cậu thay đổi suy nghĩ về việc mua khẩu súng trường đa năng đó.

 

Shizuka không nói dối khi mà khuyên Akira đừng mua một khẩu súng trường đa năng. Nhưng cô cũng không nói cho cậu biết lý do lớn nhất khiến cậu không nên mua khẩu đó. Và lý do, đó là một khi Akira thành thạo cách sử dụng, cậu sẽ ít phải nhờ người khác giúp đỡ hơn.

 

Akira muốn có những trang bị giúp cậu đối mặt với mọi tình huống. Cậu mong muốn trang bị đa chức năng vì ý nghĩ có người khác che chở cho điểm yếu của mình chưa bao giờ xuất hiện trong đầu của cậu.

 

Đối với Akira, tất cả đơn giản chỉ là kẻ thù hoặc không phải kẻ thù, nhưng không bao giờ là đồng minh. Cậu không mong chờ kẻ khác giúp mình. Dòng suy nghĩ đó đã khắc sâu trong tâm trí cậu và Shizuka đã nhận ra điều đó.

 

Ngay cả khi Akira giúp đỡ ai đó, rất có thể cậu không mong người đó sẽ đền đáp lại bất cứ điều gì cả. Nhưng đó không phải là lòng tốt, vị tha, hay đức tính tốt. Đơn giản là vì khái niệm trả ơn không có chỗ trong tâm trí cậu. Vì vậy, Shizuka dự đoán rằng cậu sẽ nhanh chóng bỏ rơi người khác thôi. Khái niệm về một 'mối quan hệ' đối với cậu hoàn toàn là một chiều, thứ mà cậu chỉ đang giải trí vì sự ích kỷ của bản thân.

 

Shizuka hy vọng rằng một ngày nào đó Akira sẽ tìm được một người mà cậu và họ có thể giúp đỡ lẫn nhau. Đó có thể là chính cô hoặc bất kỳ ai khác, nhưng cô thực sự không quan tâm chuyện đó có thể là ai.

 

—*—*—*—

 

Vào một ngày khác, như thường lệ, Akira lại đến khu tàn tích dinh thự Higaraka. Và cũng giống như lần trước, cậu đến đây để rèn kỹ năng phát hiện kẻ thù và dạo quanh khu tàn tích cũng như tìm kiếm di vật trong khu tàn tích một cách hiệu quả.

 

Nếu không phải để luyện tập, thì chẳng có động lực thực sự nào khiến Akira làm một việc mệt mỏi như vậy trong tàn tích này cả. Vì vậy, lúc đầu, cậu không hào hứng lắm với buổi luyện tập này, nhưng không lâu sau đó, Akira đổi ý và bắt đầu thực hiện buổi tập luyện một cách nghiêm túc. Nhưng lần này, có gì đó rất khác lạ, Akira nhìn xung quanh và hơi cau mày.

 

[…Alpha, cô không nghĩ hôm nay có nhiều người hơn bình thường sao?]

 

[Cậu nói đúng, Akira. Hãy tạo khoảng cách với họ trước khi bắt đầu tìm kiếm di tích một lần nữa nhé.]

 

[Tôi cũng nghĩ thế, được rồi.]

 

Trong quá trình luyện tập, Akira thường xuyên kiểm tra thiết bị đầu cuối thông tin để dò kẻ thù và các Thợ săn khác rồi tránh họ. Cậu cũng cẩn thận để họ không phát hiện ra cậu. Mặc dù cậu đã làm vậy suốt thời gian qua, nhưng hôm nay, đã có rất nhiều lần cậu đi ngang qua những Thợ săn hoặc quái vật khác. Do đó, cuộc săn di vật ngày hôm nay diễn ra chậm hơn bình thường.

 

[Di vật trong tàn tích này hầu hết đã cạn kiệt rồi phải không? Vậy tại sao họ lại đến nơi này chứ?]

 

[Tôi cá là họ đến đây vì một tin đồn nào đó, nói là một Thợ săn đã tìm thấy di vật đắt tiền trong một tàn tích khó tìm thì sao?]

 

[…Là tôi, phải không?]

 

[Chuẩn rồi.]

 

Mặt Akira nghiêm lại và không nói gì trong vài giây. Sau đó, cậu quay trở lại chiếc xe máy đậu cách đó không xa và nhảy lên.

 

[Alpha, hôm nay chúng ta quay trởvề thôi. Có thứ tôi muốn kiểm tra.]

 

[Chắc chắn là được rồi.]

 

Sau đó Akira rời khỏi tàn tích. Sau khi cậu đi khỏi, những Thợ săn đang dò tìm vị trí của cậu xuất hiện. Sau đó, chúng bắt đầu tìm kiếm cẩn thận những nơi mà cậu đã tìm kiếm.

 

Khi Akira trở lại thành phố Kugamayama, cậu ngay lập tức đi đến trailer của Katsuragi. Katsuragi đang đợi trong trailer như thường lệ, nhận thấy Akira đang đỗ xe cách ôngkhông xa.

 

“Akira hả. À, đúng rồi, thuốc cậu đã đặt vừa được chuyển đến rồi. Cậu hôm nay có mua thuốc không? …- Đợi đã, đừng nói với tôi rằng cậu đến đây bán thiết bị đầu cuối cựu thế giới cũ ư."

 

“Tôi sẽ mua thuốc, và ngoài ra, còn một chuyện nữa mà tôi muốn hỏi ông.”

 

“Ồ, là gì vậy?”

 

Akira sau đó kể cho Katsuragi những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay trong khu tàn tích dinh thự Higaraka. Về việc những Thợ săn đang tràn ngập trong một tàn tích lẽ ra không còn di vật nào có giá trị ở đó nữa, rõ ràng là những Thợ săn đang theo dõi và bám theo cậu, và cậu nghi ngờ rằng chuyện này là do Katsuragi đã làm.

 

Nhưng Katsura thản nhiên đáp lại.

 

“Ừ, không có gì ngạc nhiên cả.”

 

"Không có gì ngạc nhiên ư…?"

 

Akira ngạc nhiên. Cậu không ngờ Katsuragi sẽ nói thế nghe như thể ông ta vừa thừa nhận mình có liên quan vậy. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Akira, Katsuragi bực tức giải thích.

 

“Nói cho cậu rõ, tôi chưa bao giờ nói với bất kỳ ai khác rằng cậu mang những thiết bị đầu cuối thông tin cựu thế giới đó đến cho tôi. Nghĩ mà xem, nếu tôi làm thế, những Thợ săn khác chắc chắn sẽ chiếm những di vật đó từ cậu và chuyện đó sẽ mang lại ít lợi nhuận hơn cho tôi. Nói thẳng ra, điều đó có nghĩa là cậu sẽ mang ít di vật hơn đến cửa hàng của tôi."

 

“Chà, ông nói có lý, nhưng…”

 

Akira có vẻ không hoàn toàn bị thuyết phục, nên Katsuragi thở dài và tiếp tục.

 

“Tôi nghĩ nó có thể hơi lạ khi mà tôi là người nói điều này, nhưng có vẻ như cậu đã đánh giá thấp những ảnh hưởng của việc mang những di vật đó cho tôi hai lần.”

 

"Ảnh hưởng? Nhưng bình thường tôi chỉ bán di vật thôi mà?”

 

Katsuragi lại thở dài, trên mặt ông có pha lẫn bực tức.

 

“Khó chịu thật! Mặc dù cậu đã mạnh hơn những Thợ săn bình thường, nhưng xét về kiến ​​thức và kinh nghiệm của Thợ săn thì cậu vẫn là lính mới phải không?”

 

“Chà, rất tiếc về điều đó.”

 

Akira trông hơi bị xúc phạm, và Katsuragi nở một nụ cười thật tươi.

 

“Vậy thì, tốt thôi, nếu để một khách hàng chính nghi ngờ tôi thì sẽ rất đau đầu đây. Rồi, tôi sẽ cho cậu một lời giải thích chi tiết dài nhé."

 

Katsuragi và Akira đi vào phòng của nhân viên trong trailer của Katsuragi, và giống như lần trước, Katsuragi chuẩn bị đồ uống và đặt chúng lên bàn trước khi ngồi đối diện nhau. Katsuragi sau đó ngay lập tức bắt đầu lời giải thích .

 

Các thiết bị đầu cuối thông tin mà Akira mang đến cho Katsuragi đang trong tình trạng rất tốt. Những di vật đó rất khó tìm thấy trong tàn tích xung quanh thành phố Kugamayama, nhưng ngay cả như vậy, một Thợ săn cấp thấp như Akira vẫn có thể chạm tay vào những di vật đó, và tận 2 lần.

 

Nếu chỉ một lần, có thể xem như đó là may mắn. Nhưng kể từ khi Akira đưa chúng đến Katsuragi lần hai, nó đã mở ra rất nhiều khả năng. Rốt cuộc, nó đã mở ra khả năng của một câu chuyện, kể rằng việc Akira tìm thấy chúng lúc đầu chỉ là do may mắn hay vì cậu đã làm việc cực kỳ chăm chỉ để tìm ra những di vật đó. Nhưng Akira, người không biết giá trị của chúng, lại không ngờ rằng chúng lại có giá trị như vậy trong lần đầu tiên cậu mang chúng đến Katsuragi, vì vậy cậu quyết định lại đi tìm những di vật đó lần thứ hai.

 

Nó lại gợi ra sự tồn tại của một tàn tích chưa được khám phá khác. Xét cho cùng, việc tìm thấy những di tích tương tự từ cùng một khu tàn tích là điều bình thường.

 

“Những thanh tra di tích mà tôi gọi đã thấy cậu bán những di vật đó hai lần. Mặc dù vẫn chỉ là phỏng đoán, nhưng thế cũng đủ cho một vài tên ra tay rồi. Những di tích đó đơn giản là rất có giá trị, cậu biết mà. Nhưng thành thật mà nói, tôi thấy lạ vì họ phản ứng nhanh như vậy chỉ vì thế đấy. Tôi cá là cậu đã bán di vật ở một nơi khác nữa phải không?

 

“…Chỉ là quần áo cựu thế giới thôi. Đâu có liên quan đến chuyện này."

 

"Quá ngây thơ! Di vật đắt tiền vẫn đắt tiền ngay cả khi chúng chỉ là quần áo của cựu thế giới . Mặc dù tôi chắc chắn rằng chúng không đắt bằng thiết bị đầu cuối cựu thế giới, nhưng điều đó không thay đổi được sự thật rằng cậu đã mang theo những di vật đắt tiền 3 lần liên tiếp.”

 

“…Nhưng tôi vẫn còn thấy lạ khi họ đi theo dấu tôi chỉ vì chuyện đó. Đáng lẽ họ không biết tôi đã bán di vật ở đâu và đã bán loại di vật nào chứ.”

 

“Một lần nữa, quá ngây thơ! Tôi không biết cậu đã bán di vật ở đâu, nhưng nếu cửa hàng đó có liên hệ với Văn phòng Thợ săn, sẽ không có gì lạ khi thông tin đó nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Hay đúng hơn, những cửa hàng hợp tác với Văn phòng Thợ săn có thể sử dụng Mã Thợ săn của cậu để theo dõi loại di vật mà cậu bán. Trên thực tế, những người muốn tránh điều đó đã bán di vật của họ cho các cửa hàng không có mối liên hệ nào với Văn phòng Thợ săn. Tôi đã nghĩ cậu mang di tích đến chỗ của Sheryl hoặc tôi vì cậu cũng muốn tránh điều đó chứ, nhưng hóa không phải vậy nhỉ?”

 

“Vậy đó là lý do ư…”

 

Akira hối hận về sai lầm ngớ ngẩn của mình, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Xét cho cùng, điều đó có nghĩa là Shizuka không tự mình tiết lộ thông tin. Cửa hàng Shizuka rất có thể đã hợp tác với Văn phòng Thợ săn, vì vậy cậu chắc rằng các giao dịch của cậu với Shizuka đã được ghi lại trong Văn phòng Thợ săn vì cô ấy có nghĩa vụ phải làm như vậy. Và sau đó kẻ nào đó chắc hẳn đã đánh hơi được thông tin. Khi nguồn cơn nghi ngờ đã biến mất, Akira liền vui vẻ trở lại.

 

“Nhưng nếu loại thông tin đó luôn được ghi lại trong Văn phòng Thợ săn, thì chẳng phải điều đó sẽ khiến các Thợ săn muốn tránh việc đó sẽ ngừng bán di vật cho những cửa hàng đó sao?”

 

“Các Thợ săn cấp cao có thể yêu cầu Văn phòng Thợ săn tăng cường kiểm soát thông tin đó. Tất nhiên, đặc quyền đó chỉ dành cho những Thợ săn cấp cao. Nhân tiện, Xếp  hạng Thợ săn của cậu là bao nhiêu thế?”

 

“Nếu tôi không nhầm thì là, 29.”

 

Katsuragi trông hơi ngạc nhiên cũng như bực tức.

 

“Có những trang bị mạnh như thế mà Xếp hạng Thợ săn lại thấp như vậy, sẽ không có gì lạ khi mọi người gọi cậu là mạo cấp.”

 

“…Mạo cấp hả?”

 

Akira cười gượng. Hầu hết sức mạnh của cậu đều hoàn toàn dựa vào Alpha. Vì vậy, cậu nghĩ rằng Xếp hạng thợ săn thấp thì phù hợp hơn với sức mạnh thực sự của cậu.

 

Katsuragi sau đó tiếp tục giải thích .

 

Lý do tại sao những Thợ săn đó ngừng theo dõi những hành động của Akira chỉ khi đến tàn tích dinh thự Higaraka đơn giản là vì đó là kết quả của việc họ đặt một mạng lưới dựa trên phạm vi mà một Thợ săn hạng 29 bình thường có thể đi được bao xa. Bằng cách đó, họ có thể thu hẹp phán đoán mà không cần phải để mắt đến Akira nữa. Mặc dù phải mất một khoản nhưng nó không là gì so với số tiền mà họ có thể kiếm được từ những thiết bị đầu cuối thông tin cựu thế giới đó.

 

Khi Katsuragi giải thích cho cậu, Akira bắt đầu hiểu ảnh hưởng của việc bán những di vật đó.

 

“Chà, tôi đoán đó là nguyên do chính rồi. Nếu tôi phải thêm thì, cũng có khả năng cao là những thanh tra di tích mà tôi đã gọi cũng đã tiết lộ thông tin đó. Nhưng ngay cả như vậy, đó đâu phải là lỗi của tôi. Tôi đã xin phép cậu trước và sau tất cả thì cậu đã chấp thuận cho tôi rồi mà.”

 

"Tôi biết, tôi không trách ông chút nào cả."

 

Katsuragi gật đầu thật mạnh, rồi ông thản nhiên nói.

 

“…Vậy thì, hôm nay cậu đến đây để mua gì à?”

 

Akira mở chiếc ba lô mới của mình, lấy di vật ra và đặt chúng lên bàn. Lần này, đó là 6 thiết bị đầu cuối thông tin cựu thế giới. Khi Akira đặt lên hết, Katsuragi không thể kìm được niềm vui và cười sảng khoái.

 

“…Bao gồm cả quần áo của thế giới cũ, cái này sẽ là 4 lần liên tiếp phải không? Nếu đó không phải là cậu, tôi sẽ nghi ngờ ngay lập tức luôn đấy."

 

“Tôi không ép ông mua chúng đâu nhé.”

 

“Hửm, đừng nói như thế chứ. Vậy, cậu đã tìm thấy những thứ này trong tàn tích dinh thự Higaraka ư? Cậu có nghĩ rằng cậu vẫn có thể tìm thấy thêm loại này ở đó không?

 

Akira trả lời ngay lập tức một cách bình thường.

 

"Tôi không có nghĩa vụ phải nói với ông."

 

Katsuragi cố gắng hết sức để kìm tiếng cười.

 

“Lỗi tôi, lỗi tôi, ít nhất tôi cũng sẽ hỏi lại cậu câu này, tôi có thể gọi một vài thanh tra di tích để kiểm tra những di vật này không?”

 

“Không cần phải hỏi tôi câu đó một lần nữa đâu, ông cứ gọi thoải mái.”

 

Katsuragi không thể nhịn cười khi bắt đầu gọi điện. Sau đó, ông mua những di vật đó từ Akira với giá 70 triệu Aurum. Nhờ có sự điều chỉnh nhỏ đối với vốn mà ông đã thực hiện trước đó, lần này ông không gặp vấn đề gì khi trả số tiền đó.

 

Katsuragi không nói dối. Mặc dù ông không tiết lộ thông tin rằng chính Akira đã bán những thiết bị đầu cuối thông tin cựu thế giới đó, nhưng ông thực sự đang lan truyền thông tin rằng ông đang có mối với một Thợ săn có thể tìm được một di vật quý giá như vậy. Đối với một thương gia như Katsuragi, việc có mối quan hệ với một Thợ săn giỏi mang lại cho ông rất nhiều lợi ích. Rốt cuộc, chỉ cần có một tin đồn kiểu như vậy trong công chúng là đủ để tăng doanh thu của ông rồi.

 

Mặc dù Akira không đưa ra câu trả lời thẳng thắn cho câu hỏi của Katsuragi, nhưng cậu cũng không nói dối. Ngay cả khi Katsuragi hiểu lầm rằng Akira tìm ra những di vật đó từ khu tàn tích dinh thự Higaraka và vẫn còn những di vật tương tự mà cậu có thể tìm thấy ở đó thật đi nữa thì điều đó cũng không gây rắc rối gì cho cậu cả. Chưa kể, Akira không thân thiết với Katsuragi đến mức cậu sẽ để sửa cái sự hiểu lầm đó.


*****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 

Trans & Edit: promote


****** 

 

Không có nhận xét nào: