Chương 174: Những đứa nhóc trong băng và công việc phụ của chúng - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2023

Chương 174: Những đứa nhóc trong băng và công việc phụ của chúng

Ngày hôm sau, Akira quay lại tàn tích đô thị Higaraka. Cậu ngồi ở trên chiếc xe máy  quan sát tình hình đáng ngạc nhiên của khu tàn tích. Nói cho đúng hơn thì, cậu cũng đã biết chuyện này vốn sẽ xảy ra, nhưng cậu không ngờ được là lại lớn chuyện đến mức này.

 

[Hôm nay ở đây đông đúc nhỉ.]

 

Alpha vẫn nở nụ cười như thường lệ, không rõ là cô đã đoán trước được tình hình hiện tại, hay chỉ đơn thuần là cô không quan tâm.

 

[Đúng thật. Hôm nay khá là đông đúc.]

 

Có khá nhiều Thợ săn đang tập trung quanh khu tàn tích. Vài trong số họ còn mang theo phương tiện vận chuyển, và thậm chí là cả những chiếc xe tải lớn và thiết bị công sự hạng nặng.

 

[Cá là họ ở đây vì cái tin đồn đó. Nhưng mà tôi vẫn không ngờ là họ đến đây đông thế này.]

 

Hiển nhiên là đến lúc này, Akira đã hiểu tại sao Alpha ép cậu luyện tập ở khu tàn tích đó vài ngày trước. Điều này để đảm bảo rằng những Thợ săn kia sẽ nghĩ rằng số di vật mà Akira thu được từ toà nhà Tsubakihara của khu tàn tích Kuzusuhara, thực tế là đến từ khu tàn tích đô thị Higaraka.

 

Lý do khiến cậu cứ phải chạy đi chạy về khu tàn tích, đồng thời luyện tập tìm kiếm di vật và bán từng chút một, tất cả những việc đó vốn chỉ để dấy lên tin đồn về nơi Akira đã tìm được chỗ di vật đó.

 

[Tôi đoán là đám người đó sẽ cố hết sức để đào bới, tìm những di vật mà thực ra còn chẳng tồn tại ở đó, cho tới chán thì thôi nhỉ…]

 

Akira cảm thấy tội lỗi một chút khi đã khiến đám người kia cất công tìm kiếm và đào bới vô ích. Nhưng hiển nhiên là cậu cũng chẳng có ý định đi đính chính cái tin đồn đó làm gì. Cậu lầm bầm gì đó như để bào chữa.

 

[...Xác thực thông tin đúng là quan trọng thật đấy.]

 

Alpha có vẻ là chẳng buồn để tâm đến điều đó. Cô cười thích thú.

 

[Cậu không cần phải lo lắng gì đâu. Kỹ năng thu thập thông tin chính xác là một kỹ năng quan trọng, và họ đã không làm được thì đó là vấn đề của họ. Với lại, nhiều người tìm kiếm thế này thì chắc cũng chỉ có một hai người thực sự kiếm được cái gì đó giá trị thôi.]

 

[Thật vậy sao? Nhưng khu tàn tích này đã cạn kiệt di vật rồi mà? Chuyện đó vẫn khả thi à?]

 

[Có thể vẫn còn chỗ nào đó mà chưa có ai tìm thấy. Khi họ nói nơi này cạn kiệt rồi, không hẳn là không còn di vật nào giá trị ở đây, mà chỉ là những di vật ở đây không đáng so với những rắc rối gặp phải. Nhưng khi có đông người ở đây như thế này, có lẽ họ sẽ tìm thấy gì đó thôi. Với lại, cũng có vài người mang theo thiết bị thu thập thông tin chất lượng cao, nên tỉ lệ tìm thấy di vật có giá trị càng tăng thêm. Nhưng nói gì thì nói, ngay cả khi họ tìm được thứ gì đó có giá trị, thì cuối cùng cũng chẳng đủ bù lỗ đâu.]

 

[Còn cô thì sao? Liệu cô có dễ dàng tìm thấy gì đó có giá trị ở khu tàn tích đó không?]

 

[Tôi chắc là đã nói điều này rồi, rằng khả năng tìm kiếm của tôi sẽ giảm mạnh khi ở ngoài khu tàn tích Kuzusuhara. Nếu cậu vẫn muốn thử, trước tiên cậu nên mua một thiết bị thu thập thông tin thật xịn đi đã. Cơ mà tôi chắc là cậu cũng sẽ chẳng trông chờ gì nhiều dù có làm vậy đâu.]

 

[...Cô nói phải. Tôi đang cân nhắc về chuyện mua một thiết bị thu thập thông tin tốt hơn đây.]

 

Sau khi nói vậy, Akira bắt đầu nghĩ về chuyện khác.

 

Giờ nghĩ lại thì, mình gặp Alpha ở tàn tích Kuzusuhara. Xong vừa rồi, cô ta nói mình có thể lấy di vật từ tòa nhà Tsubakihara vì cô ta đã có giao kèo với AI quản lý toà nhà đó. Đúng như mình nghĩ, chắc phải có một kết nối gì đó giữa Alpha và tàn tích Kuzusuhara…

 

Giờ khi mà cậu đã nhận ra, cậu mới để ý rằng điều đó là hiển nhiên từ đầu rồi. Nhưng cậu chẳng biết gì hơn thế, và cậu cũng cảm thấy Alpha có thể sẽ trách cậu nếu cậu có ý định hỏi về điều đó. Thế nên cậu quyết định dẹp sự tò mò ra khỏi tâm trí mình lúc này để tránh tâm trạng bị chùng xuống.

 

[Vậy thì, hôm nay chúng ta vẫn luyện tập đi săn di vật nhỉ? Cơ mà nhìn hình hình hiện tại, tôi không nghĩ giờ là lúc thích hợp đâu.]

 

[Cậu nói phải, hôm nay cứ về nhà thôi.]

 

Akira quay xe và di chuyển dần về phía thành phố. Cũng có vài Thợ săn đã trông thấy cậu, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn họ tiếp tục tìm kiếm khu tàn tích. Thật ra mà nói, có vài người thậm chí còn quyết tâm hơn khi thấy thế, vì họ nghĩ rằng cái người mà đã dấy lên tin đồn giờ lại quay về, thì hẳn chỉ là do cậu ta không thể tiếp cận được những nơi chứa di vật đắt giá trong khu tàn tích khi mà có quá đông Thợ săn ở quanh đây thôi.

 

Khi mà tin đồn ngày càng lan xa, càng ngày càng có nhiều Thợ săn đến khu tàn tích đó. Và chuyện có vẻ sẽ không lắng xuống trong nay mai.

 

Khi Akira về tới thành phố Kugamayama, cậu đi thẳng tới căn cứ của Sheryl. Cậu nhận được một tin nhắn từ Colbert khi đang trên đường về, rằng Colbert muốn gặp cậu khi nào cậu có thời gian và tiện đường. Dựa theo nội dung tin nhắn, có vẻ Colbert cũng không trông đợi lắm việc Akira thực sự sẽ đến.

 

Mặc dù cậu cũng có thể cứ phớt lờ nó đi, nhưng dù gì cậu cũng đã huỷ buổi luyện tập ở khu tàn tích đô thị Higaraka, nên giờ cậu cũng rảnh. Và trùng hợp là, giờ cậu cũng đang ở khá gần căn cứ của Sheryl. Vậy nên cậu quyết định sẽ ghé qua căn cứ.

 

Đối với cậu, cậu chẳng có lý do gì để gặp Sheryl ngoài chuyện công việc, và cậu cũng sẽ không đi xa tới mức sẽ thay đổi lịch trình của bản thân vì cô. Cậu chỉ tới căn cứ của Sheryl khi nào có thời gian rảnh. Đối với Akira, Sheryl chỉ có giá trị tới mức đó thôi. Nhưng sau cùng thì, lối suy nghĩ đó đang dần dần bị ảnh hưởng khi mà Sheryl cứ nài nỉ cậu. Mặc dù cậu chưa nhận ra, nhưng hẳn là cậu sẽ sốc lắm khi nhận ra sự thay đổi này ở bản thân.

 

Akira được dẫn vào một căn phòng trong căn cứ của Sheryl. Cobert, Revin, Erio và vài đứa nhóc khác trong băng đã ở trong phòng từ trước. Colbert khá bất ngờ khi Akira bước vào phòng.

 

“Akira, tôi không ngờ là cậu tới thật đấy, cậu biết không?”

 

Akira có vẻ bị đả kích một chút.

 

“Anh nói cái gì cơ? anh là người đã bảo tôi tới, không phải à?”

 

“Đúng thế, nhưng cậu không trả lời nên tôi mới nghĩ vậy mà. Mà cứ bình tĩnh nhé. Tôi thua mất rồi, cậu thấy đấy.”

 

“Thua cái gì cơ?”

 

Colbert cười cay đắng khi đẩy số tiền trên bàn về phía Erio. Đó là số tiền mà Colbert và Revin đã cược, và giờ Akira đã tới, Erio và lũ trẻ còn lại đã thắng cược.

 

Thật lòng mà nói, Erio đã định đặt vào cửa “Akira sẽ không tới”. Nhưng khi Revin nhắc tới quan hệ của Akira với Sheryl, mọi người có thể nghi ngờ cậu, và chuyện này có thể ảnh hưởng tới vị trí của cậu trong băng nếu cậu đặt vào cửa “Akira sẽ không tới”. Do vậy, cuối cùng Akira đã đặt vào cửa kia.

 

Revin có vẻ khá bực bội. Mặc dù số tiền đó khá ít so với khoản mà anh kiếm được hàng ngày, nhưng với một người vẫn đang còn nợ phải trả, thua một ván cược mà anh nghĩ đã thắng chắc vẫn khá là đau.

 

Colbert chỉ biết cười cay đắng khi thua cược, trong khi Erio và lũ trẻ còn lại tận hưởng số tiền vừa kiếm được, hay nói đúng hơn là, vừa thắng được.

 

Akira thở dài, và trông có vẻ còn bực bội hơn.

 

“Tôi hiểu rồi, mấy người cược với nhau rằng tôi có tới hay không, nhỉ. Đừng có bảo tôi là đây là lý do mấy người gọi tôi tới nhé.”

 

“Tất nhiên chúng tôi không dám gọi cậu tới vì mấy chuyện nhảm nhí như này đâu. Tôi sẽ giải thích sau, giờ cậu cứ ngồi xuống đã.”

Colbert nhận ra sự khó chịu của Akira, vốn đã bực bội từ đầu. Dù gì thì Akira vẫn ngồi xuống.


“Rồi, có chuyện gì thế?”

 

“Tôi nghĩ không biết cậu có thể giúp chúng khi cậu rảnh không?”

 

Colbert chỉ tay về phía Erio và lũ trẻ còn lại trong băng khi bắt đầu giải thích. Erio cảm thấy hơi lúng túng.

 

Vài ngày trước, Colbert đã tìm kiếm trợ giúp từ Erio cho một công việc. Chính xác hơn thì, Colbert đã yêu cầu Sheryl và Sheryl đã cho Colbert mượn Erio và đám bạn của cậu ta.

 

Công việc mà họ nhắc tới là đi tìm xác của những thợ săn vẫn còn mang nợ. Khu ổ chuột đã mở rộng địa bàn ra một khu vực khá lớn, và trận hỗn chiến tại nhà Ezont hôm vừa rồi đã khiến cho cả khu vực chứa toàn xác chết. Việc của họ là chụp ảnh lại các xác chết bằng thiết bị thu thập thông tin để kiểm tra xem họ còn mang nợ không. Và nếu họ tìm thấy xác của Thợ săn nào vẫn còn nợ, họ phải cho cái xác đó vào túi đựng xác và mang đến cho công ty tài chính.

 

Với những cái xác không có nợ, họ có thể cứ để mặc đó. Họ cũng không cần phải mang theo tư trang của mấy cái xác vì nó chỉ làm cho tiến độ chậm lại, và thậm chí còn khiến Erio và lũ trẻ gặp phải những nguy hiểm không đáng có.

 

Có một luật bất thành văn ở khu ổ chuột rằng tư trang của cái xác sẽ thuộc về băng làm chủ khu vực cái xác được tìm thấy. Nhưng giờ nhà Ezont đã không còn, chẳng còn ai kiểm soát khu vực đó nữa, nên họ cứ theo luật của khu tàn tích mà làm.

 

Nhưng dù có vậy, không phải là bọn nhóc có thể cứ thế mà mang hết chỗ tư trang đó về nhà. Chuyện đó sẽ được coi là băng của Sheryl đang có ý định chiếm lấy khu vực vô chủ kia, khi mà chủ cũ của chúng đã bị tiêu diệt.

 

Tất nhiên là số trang bị bị bỏ lại đó có thể bán được kha khá tiền. Nếu họ cứ theo luật “đến trước lấy trước”, sẽ có vài băng cố gắng đến trước để thu gom đống trang bị, và rồi sẽ dẫn tới những trận chiến để tranh giành lẫn nhau. Bất cứ ai có ý định trộm lấy bất cứ thứ gì cũng sẽ phải đối mặt với tất cả các băng còn lại đang muốn xâu xé khu vực này.

 

Erio và lũ bạn chấp nhận công việc Colbert đã giao, là tập trung vào tìm kiếm những cái xác mang nợ, trong khi cố gắng kìm hãm bản thân khỏi ham muốn động tay vào đống tư trang bị bỏ lại.

 

Sau khi Akira nghe xong giải thích của Colbert mọi chuyện, cậu bất ngờ hỏi Colbert.

 

“Anh muốn tôi hỗ trợ mấy đứa kia phải không? Có vẻ sẽ khá nhiều việc cần làm, nhưng không có vẻ gì là anh cần tôi cho việc đó, phải chứ? Tôi cá là Erio và đám bạn là đủ để xử lý việc đó rồi, không phải à?”

 

Colbert lắc đầu.

 

Với những cái xác bên ngoài căn cứ Ezont thì đúng thế thật, nhưng bên trong thì không. Với những cái xác bên ngoài căn cứ, chúng tôi không sẽ không gặp rắc rối gì khi mà chúng tôi sẽ không bị cuốn vào trận chiến nào với các băng khác hay với dân cư xung quanh khu vực. Nhưng khi chúng tôi đi vào trong, khả năng khá cao là chúng tôi sẽ phải đụng mặt các Thợ săn muốn kiếm chác trong đó. Dù sao thì chất lượng của đồ đạc bị bỏ lại bên trong căn cứ so với bên ngoài thì rõ ràng là cao hơn hẳn mà.”

 

Nhà Ezont thực là một băng lớn. Thế nên dĩ nhiên là chúng đã bỏ lại rất nhiều vật phẩm giá trị trong nhà kho. Chưa kể đến còn có cả phương tiện di chuyển, xe tăng thay thậm chí là chiến giáp bị phá huỷ rải rác bên trong căn cứ. Rất nhiều kẻ đã chết trong căn cứ trong trận chiến đó, và trang bị chúng bỏ lại đều có chất lượng cao. Tất cả số đó sẽ mang đến một khoản tiền khá lớn trong con mắt cư dân khu ổ chuột.

 

Tóm lại, giống như là một tàn tích cựu thế giới bất ngờ hiện ra ngay cạnh khu ổ chuột, và hơn hết là tàn tích này an toàn hơn khi mà chẳng có con quái vật nào bảo vệ nó. Toàn bộ trang bị bỏ lại đều nằm rải rác trong căn cứ và có thể lấy đi thoải mái. Vậy nên sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu có vài Thợ săn, hay cựu Thợ săn ngay lập tức ra tay để chiếm lấy đống vật phẩm đó.

 

“Không khí ở nơi đó hoàn toàn khác, bao gồm cả những kỹ năng và kinh nghiệm cần thiết để tránh phải chiến đấu ở đó. Tôi cho rằng nơi đó giờ giống với tàn tích cựu thế giới hơn là một phần của khu ở chuột. Đó là lý do chúng tôi định tiếp theo sẽ vào bên trong căn cứ, nhưng để Revin và tôi mang Erio và lũ nhóc vào đó thì không an toàn chút nào. Do vậy tôi mới đề nghị cậu giúp chúng tôi một tay.”

 

“Anh có thể cứ mặc kệ lũ nhóc và tự đi làm mà, không phải à?”

 

“Nếu cậu không tới thì đó là phương án đấy. Nhưng hiển nhiên là nếu chúng tôi không đưa Erio và lũ nhóc theo, thì tôi không thể trả thưởng cho băng Sheryl được. Tôi chắc là cậu cũng hiểu rằng, cậu không thể để chúng cứ dựa dẫm vào túi tiền của cậu mãi. Sẽ tốt hơn nếu chúng có thể tự kiếm được tiền, và rồi một lúc nào đó sẽ không phụ thuộc vào cậu nữa, cậu không nghĩ vậy sao? Đó không phải lý do mà cậu huấn luyện lũ nhóc à?”

 

Akira trông có vẻ vẫn do dự.

 

“Nếu tôi giúp anh, phần thưởng của tôi là gì?”

 

“Xin lỗi, nhưng tôi chỉ có thể trả cậu số tiền như chúng thôi. Thực ra tôi làm việc này là vì được thuê thôi, cậu thấy đấy. Nếu cậu muốn nhiều hơn, cậu có thể thảo luận với băng Sheryl xem bọn nhóc có thể chia bớt phần cho cậu không. Về cơ bản là cậu, tôi, Revin và băng Sheryl sẽ nhận được số tiền ngang nhau nếu nhận việc này. Cậu nhặt nhạnh gì cũng được, miễn là không quên nhiệm vụ chính.”

 

Akira “hừm” một tiếng, Colbert có vẻ hơi bất ngờ.

 

Đối với một Thợ săn cỡ Akira, số tiền kiếm được từ việc này cũng chẳng hơn gì tiền lẻ. Nếu Colbert nói với Akira chi tiết số tiền kiếm được từ việc này, khả năng cao là Akira sẽ từ chối luôn. Nhưng trái với dự đoán, Akira có vẻ đang cân nhắc việc này khá nghiêm túc.

 

Dù Colbert không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng có vẻ là có cơ may Akira sẽ nhận việc. Do vậy hắn quyết định thúc đẩy thêm một chút. Mặc dù hắn không mong đợi gì Akira sẽ tới, nhưng sẽ rất được việc cho hắn nếu Akira sẽ thực sự đi cùng.

 

“Dù sao cậu cũng tới đây rồi, nghĩa là giờ cậu cũng rảnh, phải không? Cậu nên đi với bọn tôi. Nếu chúng tôi không đi cùng Thợ săn nào tử tế, những người khác sẽ coi thường Erio và lũ trẻ đấy, cậu biết mà.”

 

“Thợ săn tử tế?”

 

Akira trông có vẻ bối rối, cậu không hiểu Colbert vừa nói đến là ý gì. Thấy vậy, Colbert chỉ vào Erio. Akira cũng nhìn về phía Erio nhưng vẫn không hiểu.

 

Alpha chen vào giải thích.

 

[Akira, nhìn chúng kỹ vào. Mặc dù trông lũ nhóc trông không hoàn toàn giống cậu, cậu không nghĩ là chúng trông cũng khá tương đồng sao?]

 

Erio và những đứa nhóc khác đang mặc đồ màu đen cùng với áo khoác đen.

 

[Cô nhắc tôi mới để ý, đúng vậy thật. Nhưng thế thì sao?]

 

Akira vẫn không hiểu, Alpha cười khổ và nói có vẻ hơi bực bội.

 

[Tóm lại là chúng muốn cải trang giống cậu để người khác không gây sự với chúng.]

 

Erio và những đứa nhóc khác đã tự ý cải trang thành Akira, khi mà cậu không thể tới băng thường xuyên kể từ khi bắt đầu làm Thợ săn. May thay, không nhiều người biết mặt của Akira, nên nhìn từ xa, người ta có thể dễ dàng nhìn nhầm lũ nhóc đó với Akira, và thế là đủ để giúp chúng an toàn.

 

Cuối cùng Akira cũng hiểu được những gì Colbert vừa nói. Nhưng ngay cả thế, cậu vẫn thấy lạ. Do vậy, cậu nghiêm mặt lại và nói.

 

“Erio, tôi không phiền đi với các cậu, nhưng tôi sẽ không bảo vệ các cậu. Tôi sẽ làm việc của tôi tử tế, nhưng sẽ không làm gì hơn thế. Dù sao tôi cũng đang không có gì làm, và nếu cậu thấy như vậy chấp nhận được, thì tôi không phiền đi cùng đâu.”

 

“Như vậy là quá đủ rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.”

 

Mặc dù nội dung cuộc trò chuyện có vẻ là chúng đã yêu cầu Akira đi với chúng mà không có sự cho phép của Sheryl trước, nhưng có vẻ là Akira cũng không bực tức gì về chuyện này. Thế nên Erio thở phào nhẹ nhõm.

 

—*—*—*—

 

Tại phòng khám Yatsubayashi, Yatsubayashi có vẻ phiền muộn.

 

“Thất bại lần nữa à…Gượm đã, không hẳn, cũng không hẳn là thất bại hoàn toàn.”

 

Thiết bị hiển thị trước mặt hắn chiếu lên một video Tiol đang cố gắng trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm của hắn. Tiol đã ăn chỗ xiềng xích để cố gắng tự trốn thoát, đi từ từ về phía cửa, và cố gắng đẩy bức tường bằng tay trái của cậu ta.

 

Sau đó, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên, để lại một cái lỗ lớn trên bức tường. Mặc dù tay trái của cậu ta cũng bị thổi bay, Tiol có vẻ chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó khi bước ra khỏi phòng qua cái lỗ vừa rồi.

 

Yatsubayashi xem lại đoạn video vài lần, phóng to và phát lại vài phần trong đoạn video để kiểm tra kỹ càng hơn.

 

“Nếu mình đoán đúng thì, cơ quan sản sinh thuốc nổ của cậu ta hoạt động bình thường. Cậu ta sản sinh ra thuốc nổ từ chỗ xích mà cậu ta đã ăn sao? Mình đã dùng loại xích nâng cấp có thể giữ được cả những người có cơ thể được gia cường. Ăn thứ này không giống với một cái dĩa mỏng manh đâu, chính xác thì cậu ta làm thế kiểu gì nhỉ?”

 

Yatsubayashi đưa ra vài dự đoán trong khi vẫn đang dán mắt vào đoạn video. Sau khi tổng hợp các khả năng, hắn cuối cùng cũng chịu dừng đoạn video lại và chuyển sang bản đồ của khu quận dưới. Có vài chấm đỏ hiện lên trên bản đồ.

 

“Thiết bị theo dõi hoạt động tốt đúng với mong đợi. Nhưng quả bom mình cài trong đầu cậu ta vẫn không nổ. Nanomachine đã di chuyển tới não và vô hiệu hoá quả bom sao? Hay cậu ta vô hiệu hoá công tắc? Giờ mình chẳng có thông tin nào. Mình muốn kiểm tra hắn quá, nhưng có vẻ cậu nhóc sẽ không quay lại đây sớm đâu. Cậu ta đã cố trốn thoát, thì chắc hẳn là có lý do gì đó. Nhưng có vẻ cậu ta không quay lại băng Sheryl. Cứ như cậu ta cứ đi loanh quanh một chỗ vậy.”

 

Yatsubayashi lầm bầm.

 

“Tiol-kun, chính xác thì cậu đang làm gì ngoài đó thế?”

 

Thiết bị theo dõi của Tiol hiện lên rằng cậu ta cứ đi loanh quanh một khu vực từ hôm qua, và không ở xa khu ổ chuột cho lắm.

 

—*—*—*—

 

Akira đã chuẩn bị xong và hướng tới căn cứ nhà Ezont. Khu vườn trong căn cứ vẫn chất đầy những thứ còn sót lại từ trận chiến hôm trước, ngoại trừ vài thay đổi nhỏ.

 

Akira có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cậu. Colbert để ý thấy ánh nhìn sắc bén của Akira, cứ như là cậu đang nhìn về phía kẻ địch vậy.

 

“Akira, có chuyện gì sao?”

 

“Không. Chỉ là tôi không thấy mấy cái xe tăng và mấy bộ chiến giáp (powered suits) đâu.”

 


(Powered Suit)


Trong trận chiến đó, nhà Ezont và Haurias đã cử ra rất nhiều bộ chiến giáp. Khi Akira thoát khỏi nơi đó, ở đó vẫn chất đầy những chiếc xe tăng và chiến giáp bị phá huỷ. Nhưng giờ chẳng còn thấy chúng đâu nữa.

 

Colbert thở phào nhẹ nhõm.

 

“Đừng dọa tôi thế chứ. HIển nhiên là người ta đã mang chúng đi để đổi lấy tiền rồi.”

 

“Ai cơ?”

 

“Có lẽ là một Thợ săn nào đó. Cá là họ sẽ tìm cách mang đi, ngay cả khi phải thuê mấy chiếc xe công sự hạng nặng. Tôi có nghe rằng chúng thậm chí còn đánh nhau để tranh giành cơ. Dù sao thì cũng chỉ tốn vài ngày để họ mang mọi thứ đi, nên tôi chắc là giờ mọi thứ cũng dịu xuống rồi. Thế nên tôi mới dám mò tới đây chứ. Dù sao thì tôi cũng chẳng muốn bị cuốn vào cái cuộc chiến tranh đoạt kiểu này đâu.”

 

Akira gật đầu. Cậu vẫn khá ngạc nhiên khi nghĩ tới cách mà người ta đã thực sự kéo đống sắt vụn đấy ra khỏi nơi này thế nào.

 

Colbert lo lắng nhìn về phía Erio và lũ nhóc và cảnh báo chúng.

 

“Chúng ta sẽ tìm kiếm ở quanh đây, nhưng ta phải nhắc mấy cậu điều này. Không được bắn khi chưa được bọn ta cho phép, và hạn chế cả việc cầm vào súng luôn. Chuyện đó có thể gây ra một cuộc chiến đấy, hiểu chứ?”

 

“V-vâng!”

 

“Được rồi. Đi thôi.”

 

Lũ nhóc tiến vào căn cứ và bắt đầu kiểm tra những cái xác.

 

Họ tiếp tục làm việc. Akira, Colbert và Revin tìm những cái xác dựa vào thiết bị tìm kiếm thông tin của họ. Erio và lũ trẻ còn lại sẽ kiểm tra xem những cái xác đó. Nếu còn mang nợ, mấy cái xác sẽ được nhét vào túi xác và mang tới chỗ người đại diện của công ty tài chính, đang đợi ở một nơi không xa lắm từ khu căn cứ.

 

Erio và lũ nhóc cũng đã quen với việc nhìn thấy xác chết, nhưng chúng vẫn gặp khó khăn khi nhìn thấy mấy cái xác bị cắt rời từng mảnh. Mỗi khi nhìn thấy một cái xác như thế, chúng không thể không nhăn mặt lại.

 

“Nói xem Erio, Akira-san đã ở đây, phải không?”

 

“Phải. Tao có nghe rằng cậu ta tới để cứu cô chủ. Tao không rõ tình hình cụ thể, nhưng trận chiến cũng khá là quyết liệt.”

 

“Tóm lại, có thể có vài cái xác ở đây là Akira-san đã giết, phải không?”

 

“Tất nhiên rồi. Có vấn đề gì à?”

 

“...Không. Chỉ là, giờ bọn mình đang mượn súng của Akira-san, phải không? Tao cứ nghĩ đến chuyện mấy khẩu súng đó đủ mạnh để tạo ra mấy cái xác này, chỉ là…mày biết đấy, mang chúng bên người sợ sợ sao ấy.”

 

Akira giao khẩu xuyên vật liệu CWH, minigun DVTS và súng phóng lựu tự động A4WM cho Erio và lũ nhóc. Nếu Akira tự mình mang chúng, trông cậu sẽ tách biệt hẳn so với phần còn lại, và khiến cho việc cải trang của lũ nhóc trở nên vô nghĩa.

 

Mặc dù chỗ súng đó khá nặng, Erio và lũ trẻ vẫn có thể mang theo nhờ vào bộ khung xương trợ lực (exoskeleton) mà chúng đang mặc. Vốn chúng định mặc thứ này để có thể mang được mấy cái xác cyborg, nên chúng phải mượn vài bộ exoskeleton từ chỗ Katsuragi trước đó.

 

Các Thợ săn thường coi exoskeleton là thứ gì đó thấp kém so với bộ đồ gia cường (Augmented suit). Dù sao thì nó cũng không được thiết kế để sử dụng trong những trận chiến cần độ cơ động cao. Cùng lắm thì nó chỉ được sử dụng để có thể mang vác mấy đồ nặng. Vì thế, chúng được bán với giá khá rẻ để băng của Sheryl có thể mua lấy vài cái.

 

Erio làm mặt như thể cậu cũng hiểu được cảm giác của cậu nhóc kia.

 

“Đó là súng chống quái vật của Thợ săn. Tao đoán là đây là kết quả khi chúng được sử dụng để chống lại người thường.”

 

“Thật lòng mà nói, tao đã luôn nghĩ là chúng ta có thể khám phá mấy cái tàn tích cựu thế giới một ngày nào đó, nếu ta cứ luyện tập với Akira-san. Nhưng ở đó có đầy những quái vật mà ta sẽ chẳng thể xử lý nổi nếu không có mấy khẩu súng kiểu này, phải không? Thế nên, giờ tao cũng k chắc lắm về chuyện đó nữa…”

 

Cậu nhóc thở dài với vẻ chán nản. Erio cố gắng động viên cậu ta với một nụ cười mỉm.

 

“Thế thì vào mấy cái tàn tích ít nguy hiểm hơn cũng được mà?”

 

“Đúng thật, nhưng cụ thể là chỗ nào?”

 

“Như tàn tích đô thị Higaraka chẳng hạn. Nơi đó cũng khá hoang vu và không có nhiều quái vật ở đó…”

 

Erio đột nhiên khựng lại, cậu nhóc kia cũng chau mày lại và cảm thấy có gì đó không đúng. Erio nhớ lại lần gần nhất đi cùng Akira đến khu tàn tích đô thị Higaraka, chúng đã bị một bầy quái vật tấn công.

 

Erio nói như để tự trấn an mình.

 

“...Không, đấy là trường hợp đặc biệt. Thường thì mấy chuyện như thế sẽ không xảy ra. Chưa kể cũng có những yêu cầu dễ làm dành cho Thợ săn mới vào nghề nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu ta bắt đầu với mấy việc dễ làm, rồi kiếm trang bị tốt hơn. Revin-san cũng từng nói rằng sẽ dễ hơn rất nhiều nếu đi khám phá mấy tàn tích nguy hiểm nếu ta có đủ trang thiết bị…”

 

“Từ từ, không phải đó là cái lão mà đang phải trả nợ trang bị với đạn dược à?”

 

“À, nhưng mà Akira-san với Colbert-san thì không gặp vấn đề nợ nần gì, phải không?”

 

“Nếu tao nhớ không nhầm, thì Colbert-san từng bị quái vật ăn mất 2 cánh tay. Còn Akira-san từng phải vào viện nằm vì suýt chết, và phải trả 60 triệu Aurum chi phí chữa trị…”

 

Chúng im lặng. Dù chúng đều có một ước mơ có thể trở thành Thợ săn một ngày nào đó, nhưng khi chúng nghĩ về những thợ săn đang ở xung quanh, chúng được nhắc về những thứ mà chúng không bao giờ muốn trải qua, và rồi cả hai cùng lúc thở dài.

 

Mặc dù những đứa nhóc khác trông có vẻ chán nản, Erio vẫn nói với một tâm trạng khá tốt, như thể chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ta.

 

“Tao không từ bỏ đâu. Tao phải mạnh hơn, kiếm thật nhiều tiền, thuê một căn nhà, rồi sống với Alicia.”

 

Cậu nhóc kia nhếch mép cười móc mỉa.

 

“À, động lực của một thằng có bạn gái, nhể? Tao cũng muốn có quá.”

 

Erio và lũ trẻ cố gắng xua đi bầu không khí nặng nề bằng mấy câu chuyện ngây ngốc của lũ con trai, trong khi vẫn tiếp tục công việc.

 

*****

Hiện tại team đang rất khát nhân lực. Để đẩy nhanh tiến độ, những ai có mong muốn góp sức chia sẻ bản dịch đến mọi người, xin đừng ngần ngại inbox cho page nhé!


******* 

Trans: Hayden

Edit: promote


****** 

 

Không có nhận xét nào: