Chương 180: Trang bị cựu thế giới - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Hai, 10 tháng 7, 2023

Chương 180: Trang bị cựu thế giới


Akira đã tìm kiếm xong tầng bốn, nhưng cậu vẫn chưa thể tìm thấy thứ gì có giá trị. Mặc dù cậu đã cố gắng lấy một số di vật có tình trạng tương đối tốt, nhưng tất cả chúng đều vỡ vụn khi cậu mở ba lô của mình ra để nhét vào. Vì vậy, cậu nghĩ rằng tiếp tục làm điều đó là vô nghĩa.

 

Akira thở dài và hơi thất vọng.

 

[Tôi luôn nghĩ rằng ít ra tôi có thể tìm thấy một vài di vật đắt tiền nếu chúng ta đi vào sâu hơn tàn tích, nhưng mà cuối cùng lại chẳng dễ dàng gì.]

 

Không giống như Akira, Alpha vẫn mỉm cười như thường lệ.

 

[Chà, dù sao chúng ta vẫn đang đi xung quanh con đường chính được xây dựng bởi một đội quân lớn. Tôi tin rằng họ đã thu thập tất cả các di tích đắt tiền có thể dễ dàng được tìm thấy rồi.]

 

[Tuy nhiên, tòa nhà mà cô đã chỉ cho tôi khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên vẫn còn khá nhiều di vật mà phải không? Mặc dù hướng đi không giống nhau, nhưng nơi đó cách thành phố không xa lắm, cô biết đấy? Nên tôi nghĩ rằng ít nhất tôi cũng có thể tìm thấy một số di tích đắt tiền ở đây chứ.]

 

[Khoảng cách và sự nguy hiểm là hai thứ khác nhau. Nhờ con đường được bảo trì đúng cách, thì rất dễ dàng cử người đến nơi này. Chưa kể, nơi đó vẫn được tuần tra bởi những con quái vật khổng lồ, vì vậy chỉ có một số lượng hạn chế Thợ săn có thể tiếp cận được nó.]

 

[Thật vậy sao?]

 

[Nếu cậu muốn tìm thấy nhiều di vật hơn, cậu nên tìm kiếm trong các tòa nhà mà các Thợ săn khác chưa tìm đến. Tôi khá chắc rằng cậu có thể tìm thấy rất nhiều di vật nếu cậu đi ra tiền tuyến, cậu biết không? Muốn thử không?]

 

[Tôi không muốn đi xa đến vậy đâu...]

 

Akira cũng nghĩ như vậy, nhưng tiền tuyến đã được bảo vệ bằng những bộ đồ trợ lực mạnh mẽ. Không còn nghi ngờ gì nữa, khu vực bên ngoài đó rất nguy hiểm. Tất nhiên, Akira có thể tự mình đến đó vì cậu có thể tự do sử dụng bao nhiêu đạn tùy thích. Nhưng cậu cũng nghĩ rằng không cần phải liều lĩnh như vậy, ít nhất là không phải lúc này.

 

[Chà, tạm thời tôi sẽ săn lùng di tích và quái vật xung quanh khu vực này.]

 

Ngay cả khi cậu ấy nói vậy, Akira cũng liên tục nhắc nhở bản thân rằng cậu đã hứa với Shizuka sẽ không làm bất cứ điều gì liều lĩnh.

 

Akira tiếp tục tìm kiếm các di vật trong tòa nhà. Mặc dù đã lên đến tầng bảy, nhưng cậu vẫn không thu được kết quả khả quan nào. Cậu ép xe máy của mình đi lên cầu thang và khi lên đến tầng tám, cậu nhận thấy rằng nó khác hẳn so với các tầng dưới.

 

Sàn nhà chứa đầy những con ốc sên lớn, có những con dài tới 1 mét. Vỏ của nó được làm bằng kim loại và một khẩu pháo cỡ nhỏ đang đặt trên lưng nó.

 

[Vậy, kế hoạch của cậu bây giờ là gì? Nếu cậu không có kế hoạch săn quái vật để kiếm tiền, không nhất thiết phải chiến đấu với chúng. Chúng ta cũng không thể tìm thấy bất kỳ di vật nào tốt cho đến bây giờ, thay vào đó, cậu muốn quay trở lại không?]

 

[Không, tôi sẽ giết chúng và tiếp tục rà soát tòa nhà này. Vì có quái vật ở tầng này, tôi khá chắc rằng những Thợ săn khác chỉ đến để rà soát nhanh nơi này và sẽ không cố gắng tìm kiếm những di vật ở đây. Về cơ bản, rất có thể tôi sẽ tìm thấy một số di vật nếu đi tiếp.]

 

[Tôi hiểu rồi, vậy thì chúc may mắn.]

 

Akira bước xuống khỏi chiếc xe máy và nhắm khẩu súng trường đa năng SSB của mình từ khu vực tối của hành lang đó. Cậu ta nhắm khẩu súng trường một cách cẩn thận và bóp cò, viên đạn bay và xuyên thủng một lỗ trên vỏ ốc sên.

 

Ngay khi điều đó xảy ra, con ốc sên thụt cơ thể của nó lại trong khi khẩu pháo cỡ nhỏ của nó ngay lập tức nhắm vào Akira. Akira nhanh chóng lùi lại, viên đạn sượt qua người cậu, đâm vào tường và tạo ra một vụ nổ nhỏ.

 

[Pháo của nó cũng không mạnh lắm.]

 

[Như đã nói, điều đó không có nghĩa là cậu có đủ khả năng để hứng chịu phát bắn đó, được chứ?]

 

[Tôi biết.]

 

Từ cuộc trao đổi ngắn ngủi đó, Akira nghĩ rằng kẻ thù không mạnh như vậy và có vẻ như cậu ta chỉ cần một vài phát bắn thôi là có thể hạ gục nó. Nhưng sau khi bắn vài phát vào con ốc sên đó, cậu không khỏi cau mày. Tất cả những phát bắn của cậu đã trúng, nhưng những viên đạn đều bật ra khỏi vỏ của nó. Điều tương tự cũng xảy ra ngay cả sau khi cậu ta làm thế 5 lần. Mỗi khi những viên đạn bắn trúng con ốc sên, một tia sáng lóe lên từ vỏ của nó.

 

Akira đã rất ngạc nhiên trước những gì đang xảy ra trong khi né tránh những đầu đạn đang lao tới.

 

[Nó đột nhiên cứng lại. Ngoài ra, thứ ánh sáng đó, là do sự chuyển đổi động năng thành quang năng từ giáp trường lực, phải không?]

 

[Có vẻ là vậy.]

 

[Vậy là, tôi phải nhanh chóng giết chúng trước khi chúng có thể chú ý đến tôi, nếu không vỏ của nó sẽ cứng lại, phải không? Thật phiền phức!]

 

Akira bình tĩnh điều hòa lại nhịp thở và ngay lập tức nhảy ra khỏi chỗ nấp. Cậu nén nhận thức của mình đến giới hạn, nhắm khẩu súng trường đa năng SSB của mình vào con quái vật, sau đó bóp cò và nhắm vào cùng một điểm chính xác nhất có thể với mỗi phát bắn.

 

Sự kết hợp giữa việc nén nhận thức về thời gian, bộ bù giật của khẩu súng trường đa năng SSB, khả năng thể chất vượt trội từ Bộ đồ gia cường và tất cả những nỗ lực khó khăn mà cậu đã trải qua từ quá trình đào tạo của mình, cho phép cậu giải phóng hỏa lực nhanh chóng với độ chính xác cao. Nhờ vậy, tất cả những viên đạn mà cậu bắn ra hầu hết đều bắn trúng vào cùng một vị trí.

 

Ngay cả lớp giáp trường lực mạnh mẽ của con ốc sên cũng không thể chịu đựng được điều đó. Những viên đạn đã đục một lỗ xuyên qua vỏ ốc và bắn vào bên trong cơ thể nó, phá hủy nội tạng của con ốc sên. Chưa kể, con ốc sên đã thụt cơ thể vào vỏ của nó lúc trước, do đó điều này ngay lập tức giết chết nó. Sau đấy, nó chao đảo và lăn qua lăn lại trên sàn với một âm thanh lạch cạch nhỏ.

 

[Được rồi, ừm, mặc dù tôi chỉ có thể giết được nó nhờ vào đạn mà tôi đã dùng, nhưng dù sao cũng đã chiến thắng. Tuy nhiên, tôi vẫn không ngờ những con quái vật trang bị giáp trường lực lại lảng vảng quanh nơi này. Tôi đoán đó là điều bình thường khi tôi đi vào sâu như vậy. Có lẽ Kibayashi cho phép tôi sử dụng nhiều tiền vào đạn dược như vậy vì ông ta biết rằng nó sẽ rất nguy hiểm.]

 

Akira cảm thấy hạnh phúc vì đã có thể tự mình đánh bại một con quái vật tương đối mạnh. Nhưng Alpha ngay lập tức phủ nhận.

 

[Thật không may là không phải như vậy. Con ốc sên này không phải là một con quái vật mạnh. Đánh giá từ sức mạnh của nó, những con nhện mà cậu đã chiến đấu hôm trước thậm chí còn mạnh hơn.]

 

[Điều đó có thể đúng với con nhện lớn đầu đàn, nhưng những con nhỏ hơn thì có phải đâu?]

 

[Không hẳn, điều đó cũng đúng nếu cậu so sánh con ốc sên đó với con nhện nhỏ hơn.]

 

Akira cau mày. Sau đó cậu ta hỏi.

 

[... Có thật không vậy? Nhưng cô biết đấy, những con nhện nhỏ đó không có giáp trường lực. Dù nhìn thế nào thì con ốc sên vẫn mạnh hơn, phải không?]

 

[Akira, có rất nhiều quái vật mạnh hơn khi chúng ở trong một điều kiện nhất định. Con ốc sên về cơ bản là một trong những loại quái vật đó. Nếu cậu sử nhiều năng lượng hơn để gia tăng khả năng phòng thủ của giáp trường lực trên áo khoác, cậu có thể chặn được những đầu đạn đó.

 

[Ngay cả vậy, tôi cũng không thể duy trì sức mạnh của giáp trường lực trong thời gian dài, đúng không ?]

 

]Tôi cá rằng con ốc sên đó lấy năng lượng từ tòa nhà. Nó có thể đang hấp thụ năng lượng, nên trong lúc đó nó không thể di chuyển. Nếu đúng là vậy, thì nó sẽ không thể sử dụng giáp trường lực ở bên ngoài tòa nhà, đó có thể là lý do tại sao cậu không nhìn thấy chúng ngoài kia.]

 

[... Có đúng vậy không đấy?]

 

[Đúng đấy. Tuy nhiên, nếu con ốc sên đó có thể sử dụng một bộ giáp trường lực mạnh mẽ thậm chí có thể chặn một viên đạn có sức mạnh tương đương với viên đạn đặc biệt của súng trường chống vật liệu CWH ở bất cứ đâu, Ban quản lý thành phố chắc chắn sẽ không bỏ qua nếu chúng đi lang thang khắp nơi.]

 

Akira gật đầu.

 

[Chà. Xét tới việc nếu tôi không giết nó khi nó không chú ý đến tôi, vỏ của nó sẽ trở nên chắc chắn như vậy, thật lòng mà nói, nó thực sự là một con quái vật phiền phức...]

 

Akira cúi thấp đầu. Cậu không chỉ cho kẻ thù của mình cơ hội để xoay chuyển tình thế theo hướng có lợi, sau đó cậu buộc mình phải đánh bại con quái vật trong tình huống đó chỉ vì đánh giá sai, tưởng rằng đó là một con quái vật mạnh mẽ.

 

Sau đó, cậu nhận thấy Alpha đang mỉm cười với cậu một cách thích thú.

 

[Điều đó không thực sự quan trọng đâu, đó vẫn là một chiến thắng. Hơn nữa, tôi cá rằng những Thợ săn khác đến đây trước tôi đã nghĩ rằng thật không đáng để gặp rắc rối khi đánh bại con quái vật đó và rời đi mà không rà soát tầng này. Nên rất có thể tôi sẽ tìm thấy một số di vật đắt tiền ở đây.]

 

[Cậu nói phải. Nhưng ít nhất tôi sẽ cho cậu biết điều này. Vẫn còn nhiều quái vật tương tự vậy trong tòa nhà này, vì vậy hãy đảm bảo không gây chú ý khi tìm kiếm, được chứ?]

 

[Phải đó, chúng ta đi thôi!]

 

Akira có vẻ hơi tuyệt vọng khi nói vậy trong khi tiếp tục khám phá.

 

Cuộc thám hiểm đã diễn ra tốt đẹp. Đúng như dự đoán, Akira lại chạm trán với một số quái vật ốc sên, nhưng cậu đã có thể hạ gục chúng mà không bị phát hiện. Cũng có thời điểm có quá nhiều con ốc sên để cậu có thể hạ gục tất cả cùng một lúc, mặc dù một số phát bắn của của cậu bị bật khỏi vỏ của của chúng, Akira sau đó đã giữ khoảng cách để chờ vỏ của chúng trở lại bình thường trước khi bắn vào chúng thêm một lần nữa.

 

Nhờ đó, cậu đã có thể nhanh chóng đánh bại tất cả chúng mặc dù cậu đã gặp khó khăn trong việc đánh bại con ốc sên đầu tiên mà cậu gặp phải. Bản thân Akira đã nhận ra sự thật đó và cậu mỉm cười gượng gạo.

 

Mặc dù cuộc thăm dò diễn ra êm đẹp, nhưng cậu vẫn không thể tìm thấy bất kỳ di vật có giá trị nào. Cậu đã lên đến tầng mười hai nhưng cuối cùng vẫn không có gì. Akira dừng lại một chút và thở dài.

 

[Vẫn không có gì nhỉ? Mà, thật kỳ lạ khi những di vật chất lượng kém cũng ít đi.]

 

[Những con ốc sên đó có thể đã ăn chúng rồi.]

 

[Đau lòng thật...]

 

Xác định khi nào nên bỏ cuộc cũng là một kỹ năng quan trọng đối với một Thợ săn. Akira cũng biết điều đó, nhưng cậu không thể rũ bỏ cảm giác rằng cậu có thể tìm thấy thứ gì đó nếu cậu tiếp tục tìm kiếm bên trong tòa nhà, do vậy cậu quyết định bước tiếp. Hơn nữa, cậu phải chiến đấu với những con ốc sên rắc rối để có thể đến được nơi đó, vì vậy sẽ thật lãng phí nếu bỏ cuộc ở đây. Khi tiếp tục tìm kiếm trong tòa nhà, cậu đã leo lên tầng cuối cùng, tầng 19.

 

Akira lại thở dài và nói.

 

[... Alpha. Tôi biết rằng điều này có thể được coi là dựa vào sự hỗ trợ của cô. Nhưng vì tôi đã đi xa đến mức này nên hãy cho tôi biết liệu tôi có bỏ lỡ bất kỳ di vật đắt tiền nào phía sau nhé.]

 

[Không đâu. Dựa trên cảm biến của tôi, tôi cũng không tìm thấy bất kỳ di vật nào tốt cả.]

 

[Vậy, nơi này thực sự không có di vật đắt tiền, phải không... Nếu tôi vẫn không thể tìm thấy bất cứ thứ gì trên tầng này, thì điều đó có nghĩa là tòa nhà này khá là tồi mặc dù nó là một tòa nhà lớn. Tôi tự hỏi liệu mình có tài năng gì trong việc này không nữa.]

 

Alpha mỉm cười và nhẹ nhàng động viên Akira, người đang tỏ vẻ chán nản.

 

[Mài dũa kỹ năng cho việc này là điều không hề dễ dàng. Tôi tin rằng tích lũy kinh nghiệm là cách duy nhất để làm điều đó.]

 

[Đúng vậy, nhưng vẫn...]

 

Mặc dù Akira hiểu rất rõ rằng khả năng săn lùng cả di tích lẫn quái vật của cậu sẽ bị giảm đáng kể nếu không có sự hỗ trợ của Alpha, cậu nghĩ rằng ít nhất cậu cũng có thể xoay sở được điều gì đó. Nhưng có vẻ như thực tế không phải vậy.

 

[Hơn nữa, chúng ta vẫn còn tầng cuối cùng, có lẽ vẫn quá sớm để quyết định rằng nơi này không tốt. Đừng bỏ cuộc và hãy cố gắng cho đến cùng.]

 

[... Cô nói đúng.]

 

Akira nghĩ rằng nản lòng bây giờ sẽ không giúp cậu bất cứ điều gì, vì vậy cậu gạt nó sang một bên và tiếp tục khám phá.

 

Tầng cuối cùng chỉ có một hành lang dài dẫn đến một cánh cửa. Akira đi qua hành lang và bước xuống xe máy của mình trước cánh cửa đó. Nhưng khi cậu cố gắng mở nó ra, cánh cửa chắc chắn đó không hề nhúc nhích ngay cả với sức mạnh từ Bộ đồ gia cường.

 

[Nó thậm chí còn không nhúc nhích, tại sao họ lại làm cho cánh cửa trở nên chắc chắn như vậy chứ? Tất cả các cánh cửa khác ở tầng dưới đều có thể dễ dàng mở ra mà.]

 

[Có thể hiểu đơn giản là vì những con ốc sên ở tầng dưới đã làm tiêu hao năng lượng của những cảnh cửa và khiến chúng mỏng manh hơn.]

 

[Vậy có nghĩa là không có con ốc sên nào trên tầng này. Chà, tôi đoán chúng ta sẽ sớm biết một khi chúng ta mở được cánh cửa này...]

 

Akira đã gia tăng hiệu suất của Bộ đồ gia cường lên mức tối đa, bỏ qua mức tiêu thụ năng lượng của nó và cố gắng mở cửa. Nhưng một lần nữa, cánh cửa không hề nhúc nhích.

 

Akira bắt đầu cảm thấy khó chịu và nhắm khẩu súng trường đa năng SSB của mình vào cửa. Nếu cậu bắn phá cánh cửa bằng những viên đạn chống giáp trường lực ở phạm vi đó, cậu nghĩ rằng sẽ có thể phá hủy cánh cửa cho dù nó có vững đến đâu. Nhưng đồng thời, cậu cũng do dự sử dụng những viên đạn vốn được chế tạo để giết quái vật. Mặc dù bản thân cậu không cần trả tiền cho những viên đạn đó, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng cậu sẽ sử dụng nhiều viên đạn đắt tiền hơn mặc dù cho đến nay cậu vẫn chưa thu được kết quả khả quan nào. Sẽ không có gì lạ nếu cậu bị Kibayashi phàn nàn. Akira vẫn ngắm khẩu súng trường của mình vào cánh cửa nhưng không bóp cò.

 

Đó là lúc Alpha mỉm cười cay đắng với cậu ta và nói.

 

[Akira, nếu cậu muốn phá hủy cánh cửa, thì thay vào đó hãy dùng kiếm. Không cần phải sử dụng những viên đạn đắt tiền cho một mục tiêu không di chuyển ngay khi cậu ở gần như thế này.]

 

Akira có vẻ ngạc nhiên và mỉm cười gượng gạo. Sau đó, cậu lấy ra thanh kiếm mà cậu đã quên cho đến bây giờ. Đó là thanh kiếm mà cậu mang về từ tòa nhà Tsubakihara.

 

Cơ thể Akira đột nhiên chuyển động. Tất nhiên đó là do Alpha điều khiển Bộ đồ gia cường của cậu. Sau đó, cậu thủ thế và một lưỡi kiếm mọc ra từ tay cầm của nó.

 

[Alpha?]

 

Alpha đột nhiên bắt đầu hỗ trợ cậu ta. Akira ngạc nhiên nhìn Alpha, nhưng cô không mấy bận tâm.

 

[Nhiêu đây cũng không sao, phải không? Hãy nhanh chóng mở cánh cửa đó đi. Rốt cuộc, sẽ thật tệ nếu lãng phí năng lượng còn lại trong lưỡi kiếm đó.]

 

Akira mỉm cười cay đắng và đồng bộ chuyển động cơ thể của mình với chuyển động của Bộ đồ gia cường.

 

Với sự hỗ trợ của Alpha, Akira đã vung lưỡi kiếm như một kiếm sư. Lưỡi kiếm chém xuyên qua cánh cửa kim loại dày như thể cắt một miếng bơ.

 

Sau khi thực hiện nhát chém đó, Akira hít một hơi trước khi thu lưỡi kiếm lại. Vài giây sau, những mảnh vỡ của cánh cửa rơi xuống và phát ra những tiếng va đập. Nhìn thấy cánh cửa được chém gọn như thế nào, Akira không giấu nổi sự kinh ngạc.

 

[Lưỡi kiếm này vẫn sắc bén như thường lệ. Bằng cách nào đó, tôi có thể hiểu tại sao có những Thợ săn sẽ lựa chọn kiếm để đối phó với những con quái vật ở cự ly gần.]

 

Alpha cau mày, điều này rất hiếm đối với cô.

 

[Đừng làm vậy, được chứ? Mặc dù tôi cũng huấn luyện cho cậu cách sử dụng kiếm, nhưng về cơ bản đó là huấn luyện cận chiến, bao gồm đánh tay đôi và bắn ở cự ly gần. Điều đó không có nghĩa là để cậu chuyên chiến đấu ở cự ly gần bằng một thanh kiếm.]

 

[Tôi biết.]

 

Akira chỉ nói vậy và ngừng nghĩ về chủ đề đó. Nhưng trên thực tế, nhiều Thợ săn có xu hướng chuyên dùng một loại vũ khí mạnh duy nhất để chiến đấu, đặc biệt là khi vũ khí đó là vũ khí của cựu thế giới. Rốt cuộc, do hiệu suất cao bất thường của nó, đã có lúc vũ khí đó cứu họ khỏi những tình huống khó khăn, do vậy làm tăng niềm tin của họ vào vũ khí của mình.

 

Khi Akira bước vào căn phòng đó, cậu ngay lập tức dừng lại và ngạc nhiên về những gì cậu tìm thấy bên trong căn phòng.

 

Chỉ có một căn phòng duy nhất. Căn phòng đó có trần, tường và sàn nhà đều trắng tinh. Mặc dù căn phòng không có cửa sổ, nhưng nó đủ sáng để Akira nhìn rõ mọi thứ. Căn phòng rất lớn và dường như vô tận, ranh giới giữa trần nhà, tường và sàn nhà dường như không có. Điều này thực sự khiến Akira mất đi cảm giác về khoảng cách.

 

[Alpha, đây là...]

 

[Một căn phòng được thiết kế đặc biệt để trình chiếu 3D hoặc thực tế tăng cường. Sàn, trần và tường màu trắng là để loại bỏ bất kỳ thông tin không cần thiết nào lọt vào tầm nhìn của cậu. Toàn bộ căn phòng được trang bị một số loại thiết bị trình chiếu.]

 

[Tôi nên nói gì đây... Tôi cảm thấy căn phòng này thực sự kỳ lạ.]

 

Tầm nhìn của Akira tràn ngập màu trắng bất kể cậu nhìn đi đâu. Khi cậu nhìn xuống chân mình, cậu có cảm giác như mình đang trôi nổi. Dữ liệu thu được từ thiết bị thu thập thông tin của cậu cũng cho ra kết quả tương tự, như thể nó đang gặp trục trặc.

 

Khoảnh khắc Akira kiểm tra dữ liệu thu được từ thiết bị của mình, cậu đã căng thẳng lên vì hiểu rằng cậu đang ở trong một tình huống mà không thể dựa vào thiết bị thu thập thông tin của mình. Cứ như thể cậu đang ở giữa một màn sương mù không màu dày đặc.

 

[Alpha, mặc dù tôi nên nói điều này sớm hơn, nhưng chúng ta hãy kết thúc khóa đào tạo tại đây. Hãy giúp tôi hiểu rõ hơn về căn phòng này.[

 

[Ồ, cậu bỏ cuộc à?[

 

[Đúng vậy, tôi bỏ cuộc.]

 

Akira trả lời dứt khoát như thể cậu không phiền bởi sự khiêu khích nhẹ đó từ Alpha. Cậu hiểu rằng sẽ rất khó để cậu tự mình kiểm tra căn phòng đó. Alpha mỉm cười hạnh phúc với cậu ta và nói.

 

[Đôi khi không lùi bước là một điều tốt. Thôi được.]

 

Alpha sau đó cường hóa tầm nhìn của Akira, cậu có thể nhìn thấy các đường kẻ được vẽ ra trước mặt mình. Những đường kẻ đó tạo thành các ô vuông đều đặn, giúp cậu lấy lại cảm giác về không gian. Căn phòng dường như không còn là vô hạn nữa và cậu có thể nhận ra chiều rộng thực sự của căn phòng đó.

 

Bây giờ Akira đã khôi phục lại tinh thần, cậu cũng lấy lại bình tĩnh. Sau đó, cậu đi đến giữa phòng và nhìn xung quanh phòng trước khi thở dài một hơi.

 

[... Vẫn không có gì. Vậy cuối cùng, nơi này khá là tồi, phải không?]

 

[Chà, những điều như thế này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Chúng ta cứ tiếp tục đi.]

 

Alpha mỉm cười và nói như vậy để động viên cậu. Akira đã lấy lại được phần nào động lực của mình nhờ điều đó. Mặc dù cậu vẫn đang gục đầu, Akira đã quay ngoắt 180 độ để quay trở lại lối ra.

 

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu nhanh chóng rút khẩu súng trường của mình lên và nhắm vào người trước mặt mình bằng phản xạ thuần túy. Người đó trông có vẻ hơi quen đối với Akira và đang nhìn cậu với khuôn mặt vô cảm.

 

"Đã lâu không gặp."

 

Akira cau mày và hỏi cô một câu để xác nhận suy đoán của mình.

 

"...Ờmm, Cô là Tsubaki-san... Đúng không?"

 

"Đúng thế. Tôi không có ý định thù địch với cậu đâu, xin hãy hạ súng xuống. Mặc dù cơ thể này chỉ là một hình ảnh không thể bị tổn thương, cậu chĩa khẩu súng trường vào tôi như thế thì thật là thô lỗ".

 

"Tôi-tôi xin lỗi."

 

Akira bối rối hạ khẩu súng trường của mình xuống. Khi cậu làm điều đó, Alpha ngay lập tức xen vào. Cô rõ ràng là không hề vui.

 

"Vậy, sao cô lại ở đây?"

 

"Tôi có chuyện muốn thảo luận với cậu ấy."

 

Tsubaki nói với giọng điệu bình thản và nhìn Akira với khuôn mặt không cảm xúc.

 

Alpha nhìn Tsubaki với ánh mắt rõ ràng là không thân thiện.

 


"Tôi xin lỗi nhưng hiện tại chúng tôi đang bận. Nếu có bất cứ điều gì cô muốn nói, cô có thể nói với tôi sau."

 

"Tuy nhiên, cô không phải là người mà tôi muốn nói chuyện."

 

"Điều đó không quan trọng, cô thật sự cho rằng tôi sẽ để cô bước qua tôi sao?"

 

Biểu cảm của Alpha thậm chí ngày càng trở nên thù địch hơn với mỗi câu cô ấy nói. Nhưng Tsubaki hoàn toàn phớt lờ nó. Akira thực sự băn khoăn không biết phải làm gì.

 

Tsubaki quay lại nhìn Akira một lần nữa.

 

"Cậu ổn với điều đó chứ?"

 

"Hả? Uhh, ừm..."

 

Akira bị choáng ngợp bởi ánh mắt sắc bén từ Alpha và ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý từ Tsubaki. Cậu hiểu rằng cả hai đều đang gây áp lực buộc cậu phải lựa chọn giữa họ. Nhưng sự bối rối đã khiến cậu không thể đưa ra quyết định. Sau một hồi bối rối, mặc dù có vẻ như không hoàn toàn ổn với điều đó, Akira cuối cùng đã nói.

 

"Tôi đang trong quá trình thực hiện một yêu cầu từ Alpha, vì vậy tôi không thể chấp nhận một yêu cầu khác ngay bây giờ. Mặc dù đó có thể là điều mà tôi có thể làm trong khi thực hiện yêu cầu của Alpha, nhưng tôi thực sự không thể nói ngay bây giờ. Tôi không biết cô muốn thảo luận gì với tôi, nhưng dù đó là gì, xin hãy nói điều đó với Alpha trước."

 

Alpha mỉm cười rạng rỡ và Tsubaki nhún vai trong khi vẫn giữ khuôn mặt vô cảm.

 

"Tôi hiểu rồi, trong trường hợp đó, tôi xin phép xong việc tại đây. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi có cơ hội".

 

Mặc dù cơ thể của cô chỉ là một hình ảnh, Tsubaki chuẩn bị rời khỏi phòng thì đột nhiên quay lại một lần nữa như thể cô vừa nhớ ra điều gì đó.

 

"Nhân tiện, vì cậu không thảo luận với tôi, nên tôi không có nghĩa vụ phải giúp cậu. Tôi hy vọng cậu sẽ làm điều gì đó với các máy bay không người lái an ninh được triển khai ở nơi này để ngăn bất cứ ai xâm nhập vào tòa nhà này ".

 

Tsubaki chỉ nói như vậy trước khi biến mất. Akira vẫn chưa hoàn toàn hết bối rối thì Bộ đồ gia cường của cậu đột nhiên bắt đầu tự di chuyển. Alpha đang điều khiển Bộ đồ gia cường của Akira chạy về phía cửa nhanh nhất có thể.

 

"Alpha!? Có chuyện gì vậy?!"

 

"Chúng ta cần phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt !! Vì vậy hãy nhanh lên!!"

 

Mặc dù bất ngờ, Akira vẫn cố gắng khớp chuyển động của mình với Bộ đồ gia cường. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cậu nhìn thấy chiếc xe máy của mình bay về phía cậu từ cửa vào của căn phòng đó.

 

Một con robot hình người màu trắng đã đá vào chiếc xe máy của Akira và khiến nó rơi xuống mặt đất. Robot hình người màu trắng không có miệng, mắt hay tóc. Nó trông giống như một cơ thể cyborg trần truồng phủ đầy màu trắng.

 

Akira ngay lập tức bắn vào con robot đó, nhưng nó không hề né tránh.

 

Khi những viên đạn bắn trúng vào cơ thể con robot, nó chìm sâu vào cơ thể của con robot và tạo ra một gợn sóng nhỏ trên bề mặt của nó.

 

Akira hoàn toàn không ngờ đến điều này, nhưng điều đó không ngăn bước cậu di chuyển. Cậu tiếp tục bắn chính xác vào con robot đó với sự hỗ trợ toàn diện từ Alpha. Và cũng giống như lần trước, những viên đạn đã được hấp thụ vào cơ thể của con robot và gây ra một gợn sóng trên bề mặt của nó. Các gợn sóng tích tụ và khiến cơ thể nó uốn cong theo một cách kỳ lạ.

 

Bên trong nhận thức thời gian bị nén của mình, Akira hét lên thông qua thần giao cách cảm.

 

[Alpha! Đó là cái quái gì vậy!?]

 

[Đó là một cơ thể được làm bằng vật liệu được điều chỉnh bằng thực tế tăng cường hoặc trình chiếu 3D. Tôi khá chắc rằng đó là một trong những thiết bị của tòa nhà, mặc dù tôi không biết liệu nó là tự động hay đang được điều khiển từ xa.]

 

[Thiết bị?]

 

Một bức tường trong phòng mở ra, để lộ ra những con robot phía sau. Một trong số chúng là robot màu trắng, trong khi một số con mặc trang phục hầu gái và quản gia có thiết kế của cựu thế giới. Họ đã đưa ra một lời cảnh báo cho Akira.

 

"Cảnh báo! Để duy trì sự an toàn trong tòa nhà này, máy bay không người lái an ninh được phép sử dụng vũ lực và được phép giết đối tượng. Vui lòng xuất trình thông tin nhận dạng của bạn ngay lập tức."

 

Điều tương tự cũng xảy ra từ bức tường ngăn gần lối vào và bức tường ngăn ở đầu bên kia của căn phòng.

 

"Không thể xác nhận danh tính. Diễn giải hành vi này như một nỗ lực để che giấu danh tính. Gia tăng mức độ nghiêm trọng của hành động để đảm bảo tình hình. Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về bất kỳ thương tích nào trong quá trình cưỡng chế, đề nghị đầu hàng".

 

Các robot bao vây và áp sát Akira.

 

"Xin nhắc lại. Để duy trì -"

 

Cơ thể robot màu trắng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Sóng xung kích từ những viên đạn đẩy cơ thể nó về phía sau, kéo lê cơ thể nó trên sàn nhà. Một số viên đạn xuyên qua cơ thể nó và phá hủy bên trong. Cơ thể bên ngoài màu trắng của nó cùng với các mảnh cơ khí bên trong nằm rải rác trên mặt đất.

 

[Cuối cùng cũng được! Tại sao chúng lại bền như vậy trong khi cơ thể chúng có vẻ khá mềm?!]

 

[Đó cũng là một loại giáp trường lực. Về cơ bản nó có cơ chế tương tự như vỏ ốc sên.]

 

[Giống nhau ư ? Mặc dù cơ thể của nó mạnh mẽ như vậy?]

 

[Tôi tin rằng sự khác biệt xuất phát từ thực tế là những con ốc sên đó đang sử dụng năng lượng của tòa nhà này trong khi con robot đó là một trong những thiết bị của tòa nhà ngay từ đầu. Nhưng hãy tạm thời gác chuyện đó sang một bên...]


Các con robot bắt đầu bao vây Akira. Một con đang lao về phía cậu từ hướng cửa, dường như rất khó để có thể vượt qua bọn chúng.

 

[Akira, hãy sẵn sàng đi, chúng ta sẽ cần phải làm vài thứ liều lĩnh.]

 

[Đã rõ !!]

 

Bây giờ Alpha đã kiểm soát được Bộ đồ gia cường của cậu, các chuyển động của Akira đã được cải thiện. Cậu chính xác hơn, nhanh hơn và mạnh mẽ hơn nhiều. Trong thế giới dường như đang chuyển động chậm rãi dưới góc nhìn của mình bằng khả năng nén nhận thức về thời gian, Akira đang tuyệt vọng khớp chuyển động của cậu với Bộ đồ gia cường .

 

Akira đẩy băng đạn ra khỏi khẩu súng trường của mình bằng tay phải và ném nó lên không trung. Trong khi nó vẫn còn ở trên không, cậu nhanh chóng dùng tay phải rút ra một băng đạn chứa đầy hỗn hợp đạn chống trường cùng với đạn xuyên phá công suất lớn và ném nó lên không trung. Với cả khẩu súng trường và băng đạn của mình trên không, Akira chộp lấy chúng và nhẹ nhàng nạp lại băng đạn mới.

 

Cùng lúc đó, tay trái của cậu với lấy hộp thuốc trị giá 5 triệu Aurum mỗi hộp, mở nắp của nó với sức mạnh của Bộ đồ gia cường. Cậu nhanh chóng đưa vài viên thuốc vào miệng trong khi đảm bảo không để những viên thuốc rơi khỏi tay. Sau đó, cậu với cán kiếm của mình và rút lưỡi kiếm ra.

(trans: Một tay thay đạn, một tay uống thuốc và cầm kiếm, đỉnh)

 

Tay trái và tay phải của Akira chuyển động cùng một lúc. Sau đó, cậu đá con robot trước mặt và bắt đầu bắn bằng tay phải trong khi chém bằng tay trái để mở đường về phía cánh cửa.

 

Những viên đạn chống giáp trường lực được bắn ở cự ly gần đủ hỏa lực để thổi bay tứ chi của con robot.

 

Với lưỡi kiếm trên tay trái của cậu có sức mạnh và tốc độ lớn, đã có thể chém đứt những con robot ngay cả khi chúng đã phòng thủ. Akira chém chúng làm đôi, khiến nửa trên của cơ thể chúng văng lên không trung trong khi phần thân dưới của chúng lăn lộn dưới sàn. Nhưng khi lưỡi kiếm của cậu nhắm đến mục tiêu thứ hai, thật không may là nó không thể phá vỡ lớp giáp trường lực của con robot, điều đó chỉ đủ để khiến nó mất thăng bằng. Sau cú đánh đấy, lưỡi kiếm không thể chịu được áp lực và vỡ vụn thành từng mảnh.

 

Con robot trước mặt Akira đã chặn được cú đá của cậu bằng cả hai tay. Mặc dù có thể đẩy lùi con robot một chút, nhưng điều này không đủ để gây sát thương cho cơ thể của nó. Akira đứng sững lại tại chỗ trong giây lát, con robot phía sau cậu ngay lập tức nhân cơ hội đó vung một cú chém trong khi con robot trước mặt cũng chuyển đổi tư thế để tung đòn phản công.

 

Akira đã sử dụng con robot trước mặt như một đệm bật để nhảy lộn lên không trung nhằm tránh cú chém từ phía sau trước khi đính cả hai chân lên trần nhà. Sau đó, cậu ngay lập tức tắt bộ bù giật của khẩu súng trường đa năng SSB và bắt đầu bắn vào các con robot, lực giật ngược từ khẩu súng trường khiến chân của cậu bám chắc vào trần nhà trong khi cậu có thể nhảy qua lại xung quanh để né tránh các đòn tấn công từ những con robot ở bên dưới.

 

Những con robot cố gắng tấn công Akira ngay cả khi cậu đang chạy trên trần nhà. Với sự trợ giúp của công nghệ trường lực, chúng không gặp vấn đề gì khi đuổi theo Akira cả.

 

Trong khi tiếp tục bắn, Akira nhanh chóng rút ra một thanh kiếm khác và bắt đầu cận chiến với những con robot tiếp cận cậu. Cậu bắn, chém và đá chúng như lúc chiến đấu dưới sàn nhà. Nhưng vì cậu ta chỉ có thể duy trì tư thế đó do lực giật ngược từ khẩu súng trường của mình, nên cậu không thể di chuyển tự do, cùng với việc những con robot lao vào áp sát cậu, Akira đang thực sự gặp khó khăn khi chiến đấu với chúng.

 

Những con robot đã bao vây Akira khi chúng lao vào cậu từ mọi hướng. Akira vẫn đang duy trì nén nhận thức của mình, trong thế giới đang chuyển động chậm rãi đó, cậu có thể nhìn thấy rõ các bộ phận robot nằm rải rác trên không và từng đòn tấn công đang nhắm vào cậu. Cậu hiểu rằng cậu sẽ không thể ngăn chặn tất cả các đòn tấn công sắp tới, nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn không bỏ cuộc và tuyệt vọng chiến đấu với tất cả những gì mình có.

 

Bên trong thế giới nơi mọi thứ gần như đứng yên, Akira có thể nhìn thấy đòn kết liễu đang đến với mình, nhưng cậu cũng đồng thời nhận thấy một thứ khác đằng sau con robot đó. Một loạt tên lửa lao về phía cậu ta hướng đấy.

 

Sau khi chiếc xe máy của Akira bị văng đi, Alpha đã điều khiển nó khởi động lại và xả một loạt hỏa tiễn trong bệ phóng được gắn trên súng phóng lựu tự động A4WM. Vụ nổ từ những tên lửa đó đã thổi bay những con robot cùng với Akira vì họ đều ở trong một không gian kín.

 

Akira đập mạnh xuống sàn và ho ra máu, nhuộm đỏ sàn nhà màu trắng. Cơ thể cậu ta bị ảnh hưởng bởi cơn đau đớn dữ dội và loại thuốc mà cậu uống trước đó đã hết tác dụng.

 

Khi Alpha phóng tất cả các tên lửa, cô đã tự mình điều khiển chúng và đã tính toán bán kính vụ nổ của chúng. Nhờ đó, Akira đã phần nào thoát khỏi làn sóng xung kích cực mạnh từ những tên lửa đó. Chưa kể, mức năng lượng của áo khoác trang bị giáp trường lực đã được tăng lên tối đa trong một thời gian ngắn, do đó giảm thiểu sát thương lên cậu ở mức tối thiểu.

 

Vì Akira thậm chí không thể tự mình nhấc nổi ngón tay lên, Alpha đã điều khiển Bộ đồ gia cường để lấy ra một vài viên thuốc và nhét chúng vào miệng cậu. Cậu nuốt số thuốc đó cùng với đống máu của mình.

 

Akira cố gắng đứng dậy trong khi vẫn còn chao đảo. Những con robot còn khả năng cử động cũng vậy. Ngay cả một số con đã mất đầu vẫn có thể đứng dậy. Akira chứng kiến điều đó, mỉm cười gượng gạo và nói.

 

[Chúa ơi, bọn chúng thậm chí có thể mạnh đến mức nào đây? Nhẽ ra chúng nên đo ván khi đã mất đầu, phải không.]

 

[Tôi tin rằng chúng được điều khiển từ xa từ một nơi nào đó gần đây. Tôi cá chúng tự động một phần và có thể điều khiển từ xa.]

 

[Tôi hiểu rồi, trước đây tôi cũng từng chiến đấu chống lại những con quái vật tương tự. Vì vậy, về cơ bản chúng dựa trên cùng một cơ chế, đúng không.]

 

[Chỉ một chút nữa thôi chúng ta có thể thoát khỏi tòa nhà này, vì vậy đừng bỏ cuộc.]

 

[Đã rõ!]

 

Akira có một chút tuyệt vọng khi nhặt lại khẩu súng trường của mình.

 

Sau đó, Akira đã có thể duy trì thế thượng phong. Alpha đã áp chế những con robot bằng cách sử dụng khẩu minigun DVTS được cố định trên chiếc xe máy trong khi Akira cũng đang bắn vào các robot xung quanh chiếc xe. Mặc dù một số con vẫn hoạt động, nhưng chúng đã bị hư hại và chuyển động của chúng bị chậm lại đáng kể. Vì vậy, chúng không thể bao vây Akira được nữa.

 

Akira đã bắn hạ con robot cuối cùng. Đầu và cơ thể của nó đã bị đạn xuyên thủng và nó bị thổi bay trở lại về phía đống thi thể của đồng bọn. Băng đạn rỗng tự động đẩy ra khỏi khẩu súng trường đa năng SSB của cậu. Akira cúi xuống và nhặt băng trống rỗng đó lên, tưởng tượng xem mình đã sử dụng bao nhiêu tiền trong trận chiến đó và mỉm cười cay đắng. Sau đó, cậu ném băng đạn trống rỗng đó đi.

 

Alpha nở nụ cười rạng rỡ và khen ngợi Akira.

 

[Làm tốt lắm. Mặc dù tôi đã hỗ trợ cậu một chút, nhưng cậu đã trở nên khá mạnh rồi đấy.]

 

[Cảm ơn vì lời khen.]

 

[Ôi trời, cậu không cảm thấy vui sao.]


[Tôi không thể làm điều đó bằng chính sức mình. Hơn nữa, ngay cả sau khi tôi gần như đã bị giết vừa rồi, tôi vẫn không có bất kỳ di vật đắt tiền nào để mang về. Điều này không tốt chút nào.]


[Cậu đang nói cái gì vậy? Có một đống di vật ngay đằng kia mà, phải không?]

 

[Ở đâu?]

 

Akira nghiêng đầu và cau mày khi Alpha chỉ vào đống thi thể robot.

 

[Mặc dù chúng đã bị phá hủy, nhưng điều đó không thay đổi sự thật rằng chúng là những di vật của cựu thế giới. Chúng khá mạnh mặc dù chúng không phải là robot chiến đấu, vì vậy tôi khá chắc rằng ít nhất chúng có thể giúp cậu kiếm được một chút tiền.]

 

Akira nhíu mày, nhưng không phải vì Alpha nói với cậu rằng chúng có thể thu về cho cậu một số tiền.

 

[... Chúng không phải là robot chiến đấu sao?]

 

[Nếu suy đoán của tôi là chính xác, chúng chỉ có chức năng phục vụ khách hàng. Mặc dù vậy, tôi tin rằng việc có thể đảm bảo kiềm chế một vị khách hung hãn cũng là một chức năng quan trọng đối với những robot như vậy.]

 

[Cô có biết rằng tôi đã suýt mất mạng khi chiến đấu với những con robot đó, phải không? Tôi nghĩ chúng cũng đã nói điều gì đó đại loại như 'được phép giết tôi' hay gì đó? Và cô nói rằng chúng không phải là robot chiến đấu ư?]

 

[Về cơ bản, chúng nói vậy để cho cậu biết rằng ngay cả khi chũng lỡ giết cậu trong khi đang bảo vệ cậu, chúng sẽ không chịu trách nhiệm. Vì vậy, nó chỉ để cảnh báo khách hàng rằng ngay cả với công nghệ của cựu thế giới, những trường hợp như vậy vẫn có thể xảy ra. Hơn nữa, nếu chúng thực sự được thiết kế để chiến đấu, chúng sẽ mang theo nhiều vũ khí hơn. Vì chúng tấn công cậu mà không có vũ khí, nên về cơ bản chúng không được tạo ra để chiến đấu.]

 

[... Tôi hiểu rồi.]

 

Akira được nhắc nhở về sự bất thường của những thứ đến từ cựu thế giới, do đó, sự hiểu lầm của cậu về cựu thế giới càng trở nên sâu sắc hơn.

 

Sau đó, Akira nhét những con robot đã chết vào ba lô (?) của mình và quay trở lại căn cứ tiền phương. Khi cậu trút sạch ba lô của mình tại đó, nhân viên tiếp tân đã rất kinh ngạc.

 

Akira thở dài và nghĩ rằng cậu nên rời khỏi tòa nhà đó sớm hơn.

 

******* 


Trans: Đỗ Đức

Edit: promote

****** 


Không có nhận xét nào: