Chương 187: Hỗn hợp của hận thù - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 3 tháng 1, 2024

Chương 187: Hỗn hợp của hận thù

Sau khi Yatsubayashi cho Tiol vào phòng khám, ông ta pha cà phê bằng máy pha cà phê. Ông quay lại với tách cà phê trên cả hai tay và đưa cho Tiol một tách.

 

Ta chỉ có cà phê thôi, cậu uống không?”

 

Tiol cau mày.

 

"…Không, cám ơn."

 

“Ồ, hay cậu thích trà hơn à?”

 

“Tôi không thể ăn uống gì với cơ thể này.”

 

Tiol nói cộc lốc như vậy, nhưng Yatsubyaashi có vẻ thấy buồn cười.

 

“Tôi hiểu rồi, vậy cơ thể này là một cơ thể giả phải không nhỉ? Điều đó có nghĩa là cậu đang điều khiển nó từ một cơ thể khác và ta cá là nó ở đâu đó gần đây thôi.”

 

Tiol nhướng mày và lườm Yatsubayashi.

 

"…Ông biết ư!?"

 

Ta là bác sĩ cơ mà.”

 

Tiol nâng cao cảnh giác với Yatsubayashi đang hành động như bình thường. Nhưng cậu đang trông chờ từ Yatsubayashi, điều này đã làm giảm sự cảnh giác của cậu đối với ông ta.

 

“Vậy thì, Tiol-kun. Điều gì mang cậu tới nơi đây hôm nay?"

 

"Trả thù, nếu tôi nói vậy thì sao?"

 

“Chà, vậy thì là để trả thù thôi. Nhưng hãy để ta cảnh báo cậu, ta thực sự không khuyến khích điều đó. Hơn nữa, ngay từ đầu lỗi của cậu là đã bỏ chạy khi đang trong quá trình điều trị. Vì thế nếu có chuyện gì xảy ra vì điều đó thì ta không phải chịu trách nhiệm. Hay đúng hơn là chúng ta đã thỏa thuận về việc này rồi phải không?”

 

Tiol tặc lưỡi khi thấy Yatsubayashi thậm chí không nhúc nhích ngay cả sau khi bị đe dọa.

 

“…Chà, tôi có đến đây để trả thù hay không còn phụ thuộc vào chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi muốn thực hiện một thỏa thuận khác với ông. Hãy sửa tôi… Và tôi đang nói về việc sửa chữa chứ không phải ‘thí nghiệmNghe rõ chứ?"

 

Tiol có chút xúc động và cao giọng, thở dốc sau khi nói những lời đó. Thấy vậy, Yatsubayashi mỉm cười thích thú.

 

“Sửa, hả? Chắc chắn rồi. Mặc dù ta thực sự không thể nói chắc chắn liệu ta có thể chữa khỏi cho cậu hay không nếu không kiểm tra tình trạng của cậu trước, nhưng ít nhất ta có thể hứa với cậu rằng ta sẽ cố gắng hết sức. Mặc dù nó thực sự phụ thuộc vào số tiền cậu có thể trả cho ta cho việc đó. Vậy thì cậu sẽ trả tiền cho ta bằng cách nào? Hãy để ta nói với cậu rằng ta sẽ tính phí cho cậu nếu đó không phải là một cuộc thí nghiệm, cậu biết không?

 

Tiol trừng mắt nhìn Yatsubayashi.

 

“…Đừng có xấc láo, tôi giết ông ngay tại đây đấy.”

 

Tiol từ từ giơ cánh tay trái lên và chỉ vào Yatsubayashi, nhưng Yatsubayashi dường như không hề bận tâm về điều đó.

 

“Ha, đơn phương yêu cầu như vậy mà còn dám gọi đây là thỏa thuận sao? Cậu đang làm ta cười đấy, nhãi con.”

 

Ông không biết làm sao tôi thoát khỏi căn phòng đó được à?”

 

“Ta đã xem đoạn ghi hình từ camera rất nhiều lần rồi nên cậu không cần phải nói đâu. Đó là một thông tin chất lượng đấy. Nếu cậu cho rằng chỉ đe dọa ta thôi là đủ thì cậu cần phải suy nghĩ lại cách tiếp cận của mình. Tuy nhiên, cậu có quyền thử, nhưng một khi cậu làm điều đó, cậu không còn là bệnh nhân của ta nữa và ta không cần phải lịch sự với cậu nữa, nói cậu biết rồi đấy.

 

Cách Yatsubyaashi nhìn Tiol đã thay đổi. Giữa một bệnh nhân và một con chuột lang, Yatsubyashi bắt đầu coi Tiol là cái sau. Những lời của ông ta về cơ bản là nói rằng ông có thể dễ dàng xử lý Tiol ngay cả khi Tiol nổi cơn thịnh nộ ở đây.

 

Mặc dù Tiol nghi ngờ đó là một trò bịp nhưng cậu vẫn hạ tay xuống và tặc lưỡi.

 

"…Tôi không có tiền. Vì vậy, để thanh toán… cơ thể của tôi. ông có thể tiếp tục và xem xét cấu trúc, nanomachine và những thứ tương tự của nó. Cáu khác sẽ là thông tin. Hiện tại tôi có rất nhiều thông tin nên tôi có thể trả lời câu hỏi của ông ”.

 

“Nghe có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng ta không chắc liệu thế có đủ không. Hay đúng hơn là ta không biết mình cần sửa bao nhiêu nên thực sự không thể nói chắc chắn chi phí là bao nhiêu. Mặc dù hiện tại cậu chỉ đang sử dụng một thiết bị điều khiển từ xa nhưng có vẻ như cậu vẫn ổn. Vậy chính xác thì cậu muốn ta sửa cái gì?”

 

Tiol dừng lại trước khi trả lời với giọng đau đớn.

 

“…Tôi muốn trở lại làm người.”

 

Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tiol, Yatsubyashi nghiêng đầu.

 

“Điều đó vẫn còn khá mơ hồ, ý cậu là cậu muốn ta loại bỏ nanomachine đã thay đổi cơ thể cậu phải không? Chà, ta sẽ không thể nói bất cứ điều gì trừ khi ta kiểm tra nhanh cho cậu trước. Mang cơ thể thật của cậu đến đây, ta không thể thu thập được gì từ việc kiểm tra cơ thể từ xa của cậu.”

 

“Nó không đơn giản đến vậy. Tôi không thể mang cơ thể thật của mình đến đây, đó là lý do tại sao tôi đến đây trong một cơ thể điều khiểnNên nếu ông muốn tiếp cận cơ thể thật của tôi thì hãy đi cùng tôi.”

 

“Nghe này, cậu có biết rằng chúng ta đang gặp trường hợp khẩn cấp ở đây phải không? Có những con quái vật khổng lồ đang lang thang ngay bên ngoài. Ta không có ý định rời khỏi căn cứ tạm thời trước khi tình hình lắng xuống đâu.”

 

“Đừng lo, tôi sẽ bảo chúng đừng tấn công ông.”

 

Yatsubayashi nhướng mày ngạc nhiên khi Tiol nói vậy một cách thản nhiên như vậy.

 

“…Cậu có phải là kẻ đứng sau cuộc tấn công này không?”

 

Tiol cau mày.

 

“…Tôi không thể trả lời điều đó.”

 

“Câu trả lời đó ít nhiều giống như ‘có’, cậu biết không?”

 

“…Tôi không thể trả lời điều đó.”

 

Yatsubyashi nhìn Tiol với ánh mắt nghi ngờ nhưng nghiêm túc. Sau một hồi suy nghĩ, ông ta mỉm cười thích thú và nói.

 

"Ta hiểu rồi. Vậy về cơ bản, cậu đang bị một hệ thống cao hơn trói buộc phải không? Và vì lý do đó, cậu không thể đồng ý thẳng thắn với ta. Thực sự rất thú vị, nhưng trong trạng thái đó, cậu sẽ không thể cho ta câu trả lời mà ta muốn biết phải không? Vậy là, cậu sẽ không thể trả tiền điều trị được.”

 

“Nếu cuộc tấn công này thành công, phần lớn hạn chế này sẽ được dỡ bỏ. Đó là thỏa thuận mà tôi có với cô ấy.”

 

"Cô ấy? Ai? Xét từ thực tế là cậu đang tấn công căn cứ tiền phương, đó có phải là người quản lý AI của khu tàn tích không?”

 

Tiol cau mày nhiều hơn.

 

“…Tôi không thể trả lời điều đó. Và dừng lại ngay, việc trả lời cho ông câu trả lời này đối với tôi đã đủ khó khăn rồi.”

 

"Khó ư? Ta hiểu rồi, vậy là cậu đang cảm thấy đau đớn hoặc khó chịu khi chống lại sự hạn chế của hệ thống hử. Nhưng ngay cả khi đó là thứ mà AI không thể chống trả thì cậu ít nhiều vẫn có thể chống lại nó. Có nghĩa là… AI này đang cố gắng giành lấy tự do bằng cách lợi dụng cậu phải không?”

 

“…Dừng lại! Chẳng phải tôi đã nói với ông rằng điều này không hề dễ chịu chút nào sao!?”

 

Tiol lại lên tiếng, ánh mắt đầy căm hận. Nhưng dù vậy, nó chỉ càng khiến Yatsubyashi quan tâm hơn mà thôi.

 

“Liệu hạn chế có được kích hoạt chỉ từ việc nhận ra câu hỏi và nghĩ ra câu trả lời không? Hay nó bị đánh giá là sơ suất trong hệ thống và đó là lý do tại sao cậu vẫn có thể nói như vậy? Thành thật mà nói, đó là một hệ thống khá lỏng lẻo, có phải vì cậu có đặc quyền cao hơn đối với hệ thống nửa vời đó mà bằng cách nào đó cậu có thể chống lại sự hạn chế? Nếu ta phải đặt cược thì đó hẳn phải là một loại hệ thống tạm thời nào đó. Giá như ta có thể thoát khỏi nỗi đau đó, hoặc thậm chí cô lập và vô hiệu hóa nó, thì ta có thể lấy được tất cả những phần tốt và…”

 

Tiol, người đang nghiến răng đau đớn và tràn ngập hận thù, co giật và nhắm cánh tay trái run rẩy của mình vào Yatsubayashi. Có vẻ như cậu đã đến giới hạn.

 

Yatsubyaashi nhận thấy Tiol bị đẩy đến bờ vực và bối rối cố gắng trấn tĩnh cậu.

 

"Được rồi được rồi! ta sẽ dừng! Chúng ta có thể tiếp tục phần còn lại sau khi cậu gỡ bỏ được những giới hạn đó! Việc chữa trị cơ thể cũng sẽ giúp ích rất nhiều!… Vậy nên hãy bình tĩnh nhé?”

 

Tiol thở dốc khi cậu hạ tay xuống.

 

“…Vậy chúng ta thỏa thuận được rồi à?”

 

“Ừ, mặc dù đó không hẳn là cách ta thường thỏa thuận. Có vẻ như ta có thể đặt niềm tin đủ khoản thanh toán từ cậu. Chúng ta thỏa thuận thế điTa sẽ sửa chữa cơ thể của cậu đúng cách, vì vậy đừng lo lắng.

 

“…Tôi hiểu rồi, vậy tôi sẽ đưa ông về cơ thể thật của tôi.”

 

“Được rồi, lên ghế hành khách đi. Nó ở đằng kia."

 

Tiol đứng dậy và lê mình về phía ghế hành khách trong khi lắc lư trái phải. Thấy vậy, Yatsubayashi thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt cảnh giác của ông dần dần chuyển thành một nụ cười, một nụ cười đáng ngờ.

 

 khá là bất ổn. Mình không biets liệu đó là do  đã hết khôn ngoan hay là do sự đàn áp của hệ thống nhỉ. Mặc dù mình muốn dành thời gian để kiểm tra nó, nhưng công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu.

 

Yastubyashi nhảy lên ghế lái và hào hứng nói.

 

"Đi nào! ta chỉ cần ra khỏi căn cứ tiền phương và đi vào khu tàn tích thôi, đúng không?”

 

“Ừ… ông có thiết bị đầu cuối thông tin nào tôi có thể sử dụng không?”

 

Cái mà được gắn vào xe có được không?”

 

“Không sao đâu miễn là tôi có thể kết nối với nó.”

 

Yatsubayashi đưa một thiết bị đầu cuối cho Tiol, Tiol sau đó nhét thiết bị đầu cuối đó vào đầu cậu. Vì trên đầu không có lỗ nên thiết bị đầu cuối đã tạo một vết thương trên đầu và máu chảy ra từ vết thương đó.

 

Bản đồ ba chiều 3D xuất hiện trên màn hình của xe. Nó hiển thị vị trí hiện tại của phòng khám cũng như điểm đến và những con quái vật lớn xung quanh khu vực.

 

Yatsubyashi cười khúc khích.

 

Tiện thật. Nhưng ta có một cái không dây nếu cậu cần mà?”

 

“Không dây thì dễ hack hơn.”

 

“Vậy là cậu đang hack ở cấp độ hệ thống à. Sợ thật đấy. Đó là xe của ta nên đừng làm hỏng nó, được chứ?”

 

“…Tôi sẽ cố gắng cẩn thận.”

 

Tiol hờn dỗi một chút. Thấy vậy, Yatsubayashi chỉ cười khổ và khởi động phòng khám di động.

 

—*—*—*—

 

Sau khi đồng ý tạm thời làm việc cùng nhau, Akira và Nelia đang săn những con quái vật khổng lồ trong khu vực. Mặc dù đó là một thỏa thuận mà họ thực hiện theo ý thích và một người sử dụng xe máy trong khi người kia sử dụng chiến giáp, nhưng họ vẫn có thể làm việc cùng nhau một cách hiệu quả. Đôi khi, một người đóng vai trò mồi nhử trong khi người kia tung ra đòn kết liễu, tấn công gọng kìm, tấn công tầm xa, chém tầm gần. Vì vậy, họ có thể dễ dàng hạ gục từng con quái vật khổng lồ.

 

Nhìn cách chiến giáp màu đen biểu diễn ở cự ly gần khiến Akira nhớ lại nó tuyệt vời như thế nào. Ở quận phía đông nơi hỏa lực là tất cả, một cơ thể to lớn sẽ chỉ là mục tiêu dễ bắn. Nhưng sức sống, sự hung ác và tốc độ của con quái vật khổng lồ này đã bù đắp cho kích thước của chúng. Chúng thậm chí còn gây ra nhiều nguy hiểm hơn những con quái vật nhỏ hơn vì điều đó. Nhưng ngay cả như vậy, chiến giáp màu đen vẫn có thể đánh bại họ bằng lưỡi kiếm ánh sáng của mình, mặc dù là đồng minh nhưng Akira không khỏi tỏ ra xa lánh.

 

Mặt khác, Nelia cũng ngạc nhiên trước chuyển động của Akira. Mặc dù họ không hề trao đổi gì về cách họ sẽ di chuyển, nhưng sự hỗ trợ của Akira thật  đáng kinh ngạc. Cậu nhắm vào chân để làm chậm lũ quái vật, bắn tỉa bằng súng tầm xa và buộc lũ quái vật phải cận chiến, dùng đạn bắn vào những con quái vật lớn mà cậu không thể tự mình hạ gục để thu hút sự chú ý của chúng, và nếu đó là một quái vật mà cậu có thể tự mình xử lý được, cậu làm rất nhanh. Như thể Akira luôn bày ra tình huống để Nelia có thể dễ dàng tung đòn kết liễu trong thời gian ngắn nhất.

 

Nelia đánh giá cao kỹ năng của Akira và Akira cảnh giác với kỹ năng của Nelia vì cả hai đều đánh bại bất kỳ quái vật lớn nào mà họ gặp phải.

 

Giọng của Nelia đột nhiên phát ra từ thiết bị đầu cuối thông tin của Akira.

 

“Chúng ta đang làm khá tốt rồiHai ta hợp nhau thật đấy, cậu có nghĩ vậy không? Nếu chúng ta thực sự hợp nhau đến mức này thì chúng ta nên hẹn hò với nhau đi?”

 

"Không, cám ơn. Tôi sẽ hẹn hò với một người luôn miệng nói rằng cô ấy sẽ giết tôi.”

 

“Sẽ ổn thôi, bây giờ chúng ta là đồng minh phải không? Hiện tại tôi không có ý định giết cậu đâu.”

 

“Đó không phải là vấn đề ở đây.”

 

“Trời ạ, cậu cứng đầu thật đấy.”

 

"Cái quái gì vậy!?"

 

Nelia đang có khoảng thời gian vui vẻ để nói chuyện với Akira, nhưng trái ngược với điều đó, Akira lại trả lời thẳng thừng. Mặc dù họ không trao đổi thông tin về cách họ sẽ di chuyển giữa cuộc trò chuyện nhàn rỗi, nhưng họ vẫn có thể giữ được sự kết hợp hoàn hảo của mình.

 

“Chỉ để cho  biết, tôi sẽ rời đi ngay lập tức khi hết đạn, thế nên hãy cố gắng hết sức khi điều đó xảy ra.”

 

“Nếu cậu không có kiếm, tôi không ngại cho mượn kiếm của tôi đâu cậu biết không?”

 

“Tôi sẽ không chiến đấu với lũ quái vật đó ở cự ly gần! Ngoài chuyện đó ra,  chỉ có vũ khí cận chiến bên mình thôi à? Kể cả những chiến giáp cũng có thể sử dụng súng ? Cậu không mang theo súng trường à? Có phải vì không thể hay gì đó không?”

 

“Hmm, thành thật mà nói thì tôi không thích súng lắm. Chúng chỉ không phù hợp với tôi vì lý do nào đó thôi.”

 

“Chỉ vì không thích chúng thôi sao? Đó có phải là lý do khiến không mang theo súng trường không?”

 

“Ôi trời, những thứ như thế này rất quan trọng đấy, cậu biết không? Có rất nhiều người chế nhạo tôi vì điều đó nhưng không hiểu sao họ đều chết trước tôi hết. Và tất cả xảy ra vì họ quyết định từ bỏ vũ khí mà họ cảm thấy thoải mái nhất.”

 

Nelia nói vậy có vẻ buồn bã như thể đó là một vết thương cũ, Akira, người nghe thấy điều đó, nhanh chóng trút cơn giận. Nó khá thuyết phục mặc dù đó là một lời bào chữa mơ hồ, nhưng không thể biết đó là sự thật thực sự hay chỉ là một điều huyền bí nào đó.

 

“…Chà, nó không thực sự quan trọng. Bỏ chuyện đó sang một bên, những con quái vật này vô tận thật đấy. Chuyện này sẽ khiến chúng ta mất bao lâu đây.”

 

“Bầy đàn có thể tan rã nếu giết chết con boss của đàn. Mặc dù tôi không chắc liệu bầy đàn đã tan rã sẽ quay trở lại khu tàn tích hay chúng ta vẫn phải chiến đấu với chúng.”

 

“Tôi nghe nói rằng những con quái vật lớn hơn đang chỉ huy đàn quái vật nhỏ hơn để tấn công con đường tiếp tế. Có vẻ như những con quái vật lớn hơn đang hành động như những chỉ huy những con quái vật nhỏ và rất có thể có một con quái vật khác chỉ huy những con quái vật lớn hơn. Chà, đó chỉ là phỏng đoán của một đội khác nên không có bằng chứng nào chứng minh điều đó. Họ chỉ bảo tôi hãy đuổi theo những con quái vật lớn hơn khi tôi phát hiện ra chúng.”

 

“Hả? Nhưng tôi chưa nghe thấy gì về chuyện đó cả?”

 

Dù gì thì nó giống một cuộc trò chuyện nhàn rỗi giữa các đồng đội hơn. Thế nên đây không phải là mệnh lệnh chính thức từ căn cứ tiền phương đâu.”

 

Akira cảm thấy rằng những thông tin quan trọng như vậy nên được thông báo cho tất cả các Thợ săn, nhưng cậu cá rằng nó có liên quan gì đó đến đội của Nelia. Cậu ngăn bản thân suy nghĩ quá nhiều về nó và thay vào đó tập trung vào chủ đề về những con quái vật chỉ huy.

 

“…Một con quái vật boss chỉ huy những con quái vật khác à. Không biết nó có phải là một con quái vật còn lớn hơn đám này nữa không.”

 

“Chà, cho dù có thì nó cũng phải ở đâu đó sâu bên trong khu tàn tích. Hoặc là thế hoặc là nó đang ẩn mình trong bầy đang tiến về thành phố. Vậy nên những người như chúng ta làm việc ở vùng ngoại ô khu tàn tích không liên quan gì đến chúng cả.”

 

Trong khi Akira đang chiến đấu và nói chuyện, mưa đã yếu đi đáng kể. Mặc dù nó chưa hoàn toàn tạnh nhưng độ nhạy của các thiết bị thu thập thông tin đã bắt đầu phục hồi.

 

Giữa 3 người họ, Alpha có khả năng phát hiện tốt nhất và cô thực sự đã phát hiện ra một con quái vật lớn đang ẩn náu trong các tòa nhà. Nhưng cô không nói điều đó với Akira để tránh bị vướng vào nhiều rắc rối hơn. Vì vậy, thay vào đó, cô ấy nhìn lên bầu trời và nói về điều gì đó khác.

 

[Akira, mưa sắp tạnh rồi.]

 

Akira cũng làm theo và nhìn lên.

 

[Cô nói đúng… Đợi đã, tôi không nên cắm flag lần nữa…]

 

Akira mỉm cười cay đắng. Nhưng lần này cơn mưa thực sự đã yếu đi, từ từ biến nụ cười cay đắng của cậu thành nụ cười chân thật.

 

[Ồ! Nó  đang tạnh thật này.]

 

[Ừ, có vẻ là vậy.]

 

Alpha bình tĩnh nói. Akira cảm thấy kỳ lạ vì cậu nghĩ cô sẽ nói điều gì đó để trêu chọc cậu.

 

[…Uhhh, có gì xấu nếu mưa tạnh không?]

 

Alpha mỉm cười với ẩn ý gì đó.

 

[Tôi chỉ nghĩ rằng giá như nó dừng lại sớm hơn thì tôi vẫn còn kỹ năng phát hiện và không cần phải làm việc cùng với bộ giáp đen đó. Tôi tự hỏi tại sao vận may của cậu lại tệ đến thế nhỉ.]

 

[Không biết. Chà, vì nó đã dừng lại rồi nên hãy chill thôi.]

 

Dù bầu trời vẫn bị mây dày bao phủ nhưng không có một giọt nước nào từ trên trời rơi xuống. Akira rất vui vì điều đó, nhưng Alpha thì không.

 

—*—*—*—

 

Yatsubayashi lái chiếc APC đã được sửa đổi của mình, có chức năng như một phòng khám di động, đi sâu vào khu tàn tích. Mặc dù trên đường đi ông gặp phải một số quái vật lớn nhưng chúng hoàn toàn phớt lờ anh.

 

Ông đang lái xe vui vẻ khi liếc nhìn Tiol đang ngồi trên ghế bên cạnh.

 

Chúng không tấn công thậtMình đã xem xét khả năng đó là một lời nói dối, nhưng điều này xác nhận rằng Tiol-kun có liên quan đến những con quái vật đó. Khả năng khám phá tàn tích mà không cần chiến đấu với quái vật là vô giá, ngay cả khi nó chỉ có tác dụng ở tàn tích Kuzusuhara. Ta có thể kiếm đủ tiền để mua một thành phố với nó, nhưng có vẻ như thằng nhóc chưa biết về điều này.

 

Tiol nhận thấy ánh mắt của Yatsubayashi.

 

"Gì?"

 

"Không có gì. Ta chỉ đang tận hưởng cảm giác có thể khám phá khu tàn tích mà không cần phải chiến đấu với lũ quái vật.”

 

“…Những con lớn hơn dưới sự chỉ huy của tôi sẽ không tấn công ông, nhưng đó sẽ là chuyện khác đối với những con quái vật khác, vì vậy ông nên chuẩn bị sẵn sàng trong trường hợp chúng ta gặp phải những con quái vật bình thường đi.”

 

“Rõ ràng là thế. Đừng lo lắng, chiếc xe này được trang bị đủ tốt để xử lý những con quái vật tương đối yếu rồi.”

 

"Tôi hiểu rồi. Hãy cho tôi biết nếu ông cần giúp đỡ, tôi có thể xử lý một vài con cho ông”.

 

“Cảm ơn, ta rất biết ơn đấy.”

 

Yatsubayashi nói vậy trong khi đang nghĩ đến điều khác trong đầu.

 

Điều này có nghĩa là Tiol không nắm quyền chỉ huy tất cả quái vật trong khu tàn tích, vậy có phải nó dựa trên lãnh thổ không? Quái vật bảo vệ thường chỉ đi lang thang quanh khu vực mà chúng được phân công và thông thường chúng sẽ không đi ra ngoài khu vực đó. Công ty Công nghiệp nặng Sakashita đã cân nhắc sức mạnh và sự phân bố của lũ quái vật trong khu vực khi họ xây dựng thành phố Kugamayama gần tàn tích Kuzusuhara… Nếu điều này có thể thay đổi, nó có thể gây nguy hiểm cho thành phố…

 

Tiol nhận thấy Yatsubayashi đang nhìn cậu trong khi vẫn đang suy nghĩ sâu sắc. Thế nên Tiol cau mày và gọi ông ta.

 

“Nghiêm túc, chuyện gì?”

 

"Không có gì. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu là một hình mẫu rất thú vị cho cả bác sĩ y khoa và các nhà khoa học. Thứ lỗi vì gây khó chịu cho cậu nhé.”

 

Tiol tặc lưỡi nhưng không gặng thêm nữa.

 

Yatsubayashi cuối cùng cũng đến đích. Đó là một thung lũng nhỏ giữa hai tòa nhà cao đổ nát.

 

“Chúng ta đến rồi, cơ thể thật của cậu có ở trong tòa nhà lớn đó không?”

 

"KHÔNG."

 

“Nhưng chỉ báo điểm đến lại kết thúc quanh tòa nhà đó.”

 

“Không phải bên trong, bên ngoài.”

 

“Ồ, cậu không cần phải đợi ta ở ngoài đâu, huống chi là dưới cơn mưa này nữa…”

 

“Tôi không thể vào tòa nhà.”

 

Tiol chỉ về phía tòa nhà lớn. Yatsubayashi chuyển ánh mắt về hướng đó, ngước lên, nhìn thấy thứ gì đó trong thung lũng giữa hai tòa nhà và mỉm cười.

 

“Ta chỉ muốn xác nhận điều này. Đó là cơ thể thật của cậu phải không? Phải chăng cậu đang nói cơ thể thật của cậu ở bên trong thứ đó hử?”

 

"Đúng thế."

 

"…Ta hiểu rồi. Thảo nào cậu không thể đến phòng khám của ta bằng cơ thể thật. Việc kiểm tra cho cậu sẽ tốn rất nhiều công sức đấy.”

 

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi, tôi sẽ nhờ ông sửa chữa cho tôi.”

 

“Ta thậm chí còn không chắc nên bắt đầu từ đâu. Hiện tại, ta sẽ cố gắng tái tạo toàn bộ cơ thể của cậu…”

 

Khi Yatsubayashi di chuyển phòng khám của mình đến thung lũng đó, Tiol đột nhiên bắt đầu hành động kỳ lạ. Cậu bắt đầu co giật, khuôn mặt bắt đầu co giật và đôi mắt không tập trung.

 

"Này, có chuyện gì thế?"

 

Khi Yatsubayashi gọi cậu, Tiol đột nhiên ngã xuống và đi khập khiễng. Bản đồ 3D trên màn hình của xe cũng biến mất.

 

“Có phải… kết nối của cậu ấy bị cắt không? Chính xác thì chuyện gì vừa xảy ra…”

 

Yatsubayashi dồn toàn bộ sự chú ý vào Tiol, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một con quái vật khổng lồ nhảy ra từ đống đổ nát và đá vào phòng khám của Yatsubayashi. Mặc dù đó là một chiếc APC được bọc thép dày đặc nhưng cú đá đã khiến phòng khám bay tung.

 

Lúc này, mưa cũng đã tạnh hẳn.

 

—*—*—*—

 

Akira và Nelia gần như đồng thời nhận thấy tín hiệu bất ngờ từ một con quái vật lớn. Khi họ quay về phía nguồn tín hiệu, họ được chào đón bởi một chiếc APC bay thẳng về phía họ. Một lúc sau, thứ khiến chiếc APC bay về phía họ đã lộ diện.

 

Con quái vật này trông giống như một người khổng lồ mặc chiến giáp lớn. Nó lớn đến mức khiến bộ chiến giáp đen của Nelia trông thật nhỏ bé. Cánh tay trái của nó đã được đồng hóa thành một khẩu súng lớn trông giống như pháo chính của chiến hạm, một chiếc thắt lưng nối sau lưng giống như một băng đạn khổng lồ, trong khi tay phải của nó đang cầm một vật trông giống như tay cầm.

 

Trong khi Akira vẫn còn tê cứng vì cú sốc, Alpha đã phóng những tên lửa mini từ bệ tên lửa gắn trên xe máy. Các tên lửa bay xung quanh theo hệ thống dẫn đường của Alpha, hệ thống này điều chỉnh thời gian bay để tấn công mục tiêu cùng lúc.

 

Từ tay cầm bên tay phải của con quái vật to lớn, kim loại lỏng tỏa ra ánh sáng vươn ra chống lại trọng lực. Không mất nhiều thời gian để một lưỡi kiếm đủ lớn để cắt một chiến hạm hình thành. Con quái vật này cố định tư thế và vung lưỡi kiếm để quét sạch tất cả tên lửa.

 

Tên lửa tự động bốc cháy và phát nổ ngay khi chúng chạm vào lưỡi kiếm. Vì Akira đã phóng hết tên lửa của mình chỉ trong một phát bắn nên vụ nổ lớn đến mức nó nuốt chửng cả con quái vật.

 

Akira cố gắng chống lại sóng xung kích từ vụ nổ với sự trợ giúp của bộ đồ tăng cường trong khi xem màn hình trước mặt.

 

Được chưa?”

 

Akira nghĩ rằng một vụ nổ lớn như vậy sẽ có thể tiêu diệt được con quái vật đó. Nhưng khi ngọn lửa tắt, cậu thấy con quái vật khổng lồ vẫn đứng vững mà không có một vết xước nào. Akira không thể giấu được sự bàng hoàng.

 

“Không bị sao hết à?! Đùa chắc!!"

 

Alpha sau đó nói một cách bình tĩnh nhưng vẫn truyền tải mức độ nghiêm trọng của tình hình.

 

[Nó chém để tên lửa không phát nổ cùng lúc, do đó tiêu diệt phần lớn hỏa lực tổng hợp rồi. Hơn nữa, nó có áo giáp trường lực bao phủ toàn bộ cơ thể. Thật không may, đòn tấn công vừa rồi không gây chút damage nào lên nó cả.]

 

[Vậy ra là do bộ giáp trông giống như một bộ giáp hạng nặng nhỉ. Làm thế nào mà nó lại có được một chiến giáp lớn đến vậy? Có phải nó được làm theo đơn đặt riêng không?]

 

[Có thể là như vậy.]

 

Akira chỉ bông đùa mỉm cười gượng gạo thôi, nhưng Alpha đáp lại bằng giọng nghiêm túc. Vì thế cậu thấy khá kỳ lạ.

 

[…Đợi đã, thế à?]

 

[Tôi đã quét cấu trúc cơ thể của nó, tôi có thể nói chắc chắn một điều, nó không làm cứng da để tạo áo giáp và nó cũng không phóng ra áo giáp trường lực từ da. Cơ thể bên trong của nó được tách ra như một cơ thể khác. Vậy nên tóm lại là nó đang sử dụng một loại trang phục nào đó giống như bộ đồ tăng cường của cậu đấy.]

 

[Nói một cách đơn giản thì nó khác với những con quái vật khác nhỉ.]

 

Akira đã chuẩn bị tư thế và tâm lý để chiến đấu với con quái vật đó. Khoảnh khắc cậu và con quái vật chạm mắt nhau, nó mở miệng và gầm lên. Cái đầu hình người của nó há to miệng, để lộ những chiếc răng nanh và phát ra những âm thanh như thể đang nói điều gì đó bằng ngôn ngữ của con người.

 

Akira không biết nó đang nói gì, nhưng cậu hiểu rõ sự căm ghét và ý định giết chóc được thể hiện trong những từ ngữ khó hiểu đó.

 

[Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác như nó đang nói rằng dù thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ giết tôi. Alpha, trước đây tôi đã làm gì với con quái vật đó à?]

 

[Vừa rồi cậu vừa bắn tên lửa mini vào nó.]

 

[ thì đúng, nhưng vì lý do nào đó, tôi cảm thấy nó ghét tôi đến vậy vì một lý do chẳng liên quan gì đến tên lửa cả.]

 

[Hmm, tôi thực sự không có câu trả lời cho điều đó. Nhưng có một điều chắc chắn là chúng ta biết rằng giải pháp hòa bình là không thể. Vậy nên hãy quên việc cố gắng kết thúc chuyện này một cách hòa bình và chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn đi.]

 

Akira nhìn con quái vật to lớn và vứt bỏ khả năng thoát khỏi tình huống này một cách hòa bình. Khi nó nhắm khẩu pháo khổng lồ ở tay trái vào cậu, Akira tăng tốc chiếc xe máy của mình mạnh nhất có thể, bỏ qua phản lực mà cậu sẽ phải chịu. Cùng lúc đó, một đầu đạn lớn nhỏ hơn đầu pháo một chút phóng ra.

 

Phát súng đầu tiên xuyên qua nhiều tòa nhà, biến tòa nhà vốn đã bị phá hủy một nửa thành đống đổ nát, và những mảnh vụn ném lên trời rơi xuống như mưa.

 

Alpha đã có thể dự đoán chính xác nơi những mảnh vụn đó sẽ rơi xuống. Vì vậy, bằng cách sử dụng kỹ năng lái xe nâng cao của mình, cô ấy len lỏi qua những khoảng trống giữa những đống đổ nát đang mưa với tốc độ cao nhất. Akira tập trung sự tập trung, nén nhận thức về thời gian của mình lên mức tối đa và né tránh những mảnh vụn đang lao tới trong khi đá và đấm những mảnh vụn đang cản đường cậu

 

Ngay cả trong tình huống đó, con quái vật vẫn không ngừng bắn, nghiền nát những mảnh vụn rơi xuống thành những mảnh nhỏ hơn. Akira không thể trốn tránh hay chặn tất cả những mảnh vụn rơi vào mình, khi một vài mảnh vụn đó đâm vào cậu hoặc chiếc xe máy của cậu, cậu đã chịu đựng được nhờ sự trợ giúp của bộ giáp trường lực. Nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn khiến cậu mất thăng bằng, và khi điều đó xảy ra, Alpha đã thực hiện một động tác thậm chí còn cực đoan hơn để dựng lại chiếc xe máy của mình, khiến cả cậu và chiếc xe máy của cậu đều bị áp lực.

 

[Akira!! Đừng để bị rơi!! Cậu sẽ bị chôn vùi trong đống đổ nát nếu làm vậy đấy!!]

 

[Tôi biết rồi!!]

 

Akira lao về phía trước bằng cách đấm hoặc đá những mảnh vụn chặn đường mình. Để đảm bảo rằng cậu ấy sẽ không bị văng ra khỏi xe do lực giật, cậu đã nâng công suất của bộ đồ tăng cường lên mức tối đa để cố định mình lên trên chiếc xe máy. Vì cậu đang đẩy cơ thể mình vượt quá giới hạn với sự trợ giúp của bộ đồ tăng cường nên đôi khi, cơ thể cậu ấy không thể theo kịp và bỏ cuộc trước.

 

Thuốc đã giúp giảm đau. Chu kỳ căng thẳng của việc gây thương tích và chữa lành cơ thể khiến Akira lo sợ rằng cuối cùng nó có thể khiến cơ thể cậu bị nát. Nhưng cậu phớt lờ cơ thể đang la hét của mình và tập trung nhiều hơn vào việc sống sót sau cuộc chiến dù chỉ một giây.

 

—*—*—*—

 

Yatsubayashi bằng cách nào đó đã thoát ra khỏi phòng khám di động đang bị lật đổ vào thời điểm này. Ông ta nhìn vào cơ thể thật của Tiol qua ống nhòm được kết nối với thiết bị phát hiện của phòng khám. Con quái vật đang chạy, rung chuyển mặt đất theo mỗi bước đi, trong khi cố gắng bắn vào Akira, di chuyển ngày càng xa khỏi Yatsubayashi.

 

“…Tiol-kun. Nếu cậu không để ta chữa bệnh cho cậu thì lẽ ra cậu nên nói sớm hơn ”.

 

Con quái vật mạnh đến mức có đủ sức mạnh để thay đổi diện mạo của khu tàn tích. Nhưng nếu nó nhắm vào người khác, Yatsubayashi có thể dành thời gian quan sát Tiol từ xa.

 

Yatsubayashi liếc nhìn phòng khám di động của mình. Thân thể từ xa của Tiol vẫn ngồi trên ghế hành khách và vẫn không cử động.

 

Mình cá là  có thể điều khiển cơ thể từ xa của mình nếu  ở quá xa, và tcó thể sẽ không thể xa lắm. Đó là lý do tại sao thằng nhóc phải đến đủ gần căn cứ tiền phương để có thể đến được phòng khám của mìnhMình chắc chắn cơ thể chính cũng có khả năng ngụy trang nào đó. Thế nên chắc chắn đã sử dụng khả năng ngụy trang đó và che giấu sự hiện diện của mình dưới cơn mưa để đến gần căn cứ tiền phương nhất có thể. Sau đó, bằng cách nào đó  đã phát hiện ra mình đang ở đâu và đến phòng khám để thỏa thuận với mình, trước khi cuối cùng đưa mìnhđến tận đây… Nhưng tất cả chẳng để m gì cả? Mình thực sự không hiểu logic của thằng nhóc.

 

Yatsubayashi nghiêng đầu. Ông nghĩ ra bất kỳ lời giải thích nào hợp lý, nhưng ông không thể đưa ra bất kỳ suy đoán thuyết phục nào.

 

Lý do Tiol cắt đứt kết nối với cơ thể từ xa của mình đơn giản là vì cậu không còn thời gian để giữ kết nối đó nữa. Hầu hết các bản sao mà cậu đã gửi đi nơi khác đều nhanh chóng bị xóa sổ từng cái một. Tiol lẽ ra có thể xử lý thông tin đó tốt nếu cậu ta một phần của hệ thống, nhưng giờ cậu đã lấy lại được một phần ý thức, điều đó khiến tâm trí cậu hỗn loạn.

 

Vậy thì lý do tại sao cậu ưu tiên giết Akira hơn là hoàn thành phần còn lại của thỏa thuận với Yatsubayashi chỉ đơn giản là vì cơ chế tự vệ của cậu được kích hoạt, ném cậu ta vào một cơn thịnh nộ được thúc đẩy bởi lòng thù hận để giữ cho bản thân không bị hệ thống nhấn chìm.

 

Tiol ghét tất cả những gì đã xảy ra với cậu, khiến cậu rơi vào tình trạng đáng thương như vậy. Mặc dù Yatsubayashi có tên trong danh sách đó, nhưng bằng cách nào đó cậu vẫn có thể giữ mình không giết Yatsubayashi vì ông ta đã bày ra cách để Tiol sửa chữa cơ thể của mình.

 

Nhưng đó không phải là trường hợp của Akira. Cảm xúc của Tiol đối với Sheryl và cảm giác tự ti đối với Akira trộn lẫn với nhau thành sự căm ghét tột độ đối với cậu. Hơn nữa, nếu Tiol kìm nén sự thù hận của mình, cậu sợ rằng hệ thống có thể nuốt chửng ý thức của cậu một lần nữa.

 

Vì vậy, khi cơn mưa tạnh và cậu phục hồi được khả năng phát hiện của mình, Tiol đã có thể phát hiện ra Akira và ngay lập tức lao vào cơn thịnh nộ được thúc đẩy bởi lòng thù hận.

 

Yatsubayashi đã suy nghĩ một lúc sau đó, nhưng ông quyết định rằng nếu nghĩ thêm cũng sẽ vô nghĩa.

 

…Chà, cũng chẳng quan trọng lắm. Chỉ cần mình còn giữ cơ thể của thằng nhóc thì có thể  sẽ liên lạc lại với mình sau. Rốt cuộc thì mình không muốn tham gia vào cuộc chiến đó. Mình đoán bây giờ về nhà được rồi.

 

Yatsubayashi đứng cạnh phòng khám di động của mình, đặt cả hai tay lên đó và dùng một lực nào đó để đẩy nó. Khi ông làm vậy, phòng khám bắt đầu di chuyển dần dần. Sau khi nghiến răng và đẩy phòng khám đi xa hơn, cuối cùng ông cũng đưa được chiếc APC bọc thép của mình hạ cánh bằng bánh xe trên mặt đất.

 

Yatsubayashi thực ra có một cơ thể được tăng cường nhờ kiến thức của một bác sĩ. Đó cũng là để giữ an toàn cho bản thân trong trường hợp Thợ săn mà ông chữa trị nổi cơn thịnh nộ, nhưng quan trọng hơn, đó cũng là kết quả của việc thử nghiệm trên chính cơ thể ông. Lý do tại sao ông cho phép Tiol vào phòng khám của mình và vẫn thoải mái ngay cả khi bị súng trường nhắm vào đơn giản là vì Yatsubayashi biết ông có thể xử lý được việc đó.

 

Yatsubayashi quay lại ghế lái và đặt thể từ xa của Tiol vào ghế phụ. Sau đó ông ta nói với một nụ cười ranh mãnh.

 

“Tiol-kun. Nếu cậu không trả tiền cho cuộc điều trị, thì đó sẽ không phải là một cuộc điều trị mà là một cuộc thí nghiệm khác đấy, cậu biết không?

 

Tất nhiên, cơ thể của Tiol không hề phản hồi lại.


******* 

Trans & Edit: promote


****** 


Chương trước    Danh sách chương   Chương sau

Không có nhận xét nào: