Dạ dày của Akira đã
hoàn toàn bị khuất phục bởi những món ăn ngon lành ấy, cuối cùng cậu cũng lấy lại
được bình tĩnh, món ăn duy nhất còn lại trước mặt cậu là món tráng miệng. Cậu
có thể gọi thêm món nhưng vì không muốn để thừa thức ăn nên cậu quyết định
không làm vậy.
Akira lấy thìa để xử
lý nốt món tráng miệng thơm ngon trước mặt mình. Shiori cũng làm vậy và hỏi
Akira một câu khác.
“Vậy Akira-sama, cậu
luôn làm việc một mình à?”
Cậu đang say mê thưởng
thức hương vị của món tráng miệng nhưng bằng cách nào đó vẫn có thể trả lời được
câu hỏi của Shiori.
“Đúng vậy, tôi luôn
luôn làm việc một mình. Mặc dù nói là “luôn luôn” nhưng tôi cũng chưa làm Thợ
săn được bao lâu.”
Shiori đang cố gắng
tìm hiểu thêm về Akira trong bữa ăn, nhưng đây là câu hỏi đầu tiên mà Akira trả
lời một cách nghiêm túc. Khi cô hỏi những câu hỏi khác thì câu chỉ có thể trả lời
mơ hồ như thế cậu đang để đầu óc ở một nơi khác vậy, vì những hương vị tuyệt vời
của bữa ăn đang dần lấp đầy tâm trí cậu. Do đó đến lúc này Shiori không thể thu
thập được nhiều thông tin về Akira.
“Cậu không có kế hoạch
gì kiểu như đi cùng đồng đội hoặc tham gia một tổ chức nào đó à? Tôi thấy rằng
đi săn quái vật hay khám phá tàn tích đều không phải là những việc có thể dễ
dàng làm một mình.”
“Cô nói đúng, đó là sự
thật. Nhưng hiện tại thì tôi thấy thoải mái hơn khi làm việc một mình, có khá
nhiều lý do cho việc này. Tôi không cần phải chiến đấu để tranh giành phần thưởng
khi làm việc một mình, chưa nói đến việc tôi không phải kiểu người có thể làm
việc nhóm. Vậy nên thay vì có thể gây ra những cuộc chiến vô nghĩa khi ở trong
một nhóm thì sẽ tốt hơn nếu như tôi làm việc một mình.”
Mặc dù Shiori nở nụ cười
thân thiện ngoài mặt, nhưng thực sự thì cô đang tập trung thu thập thông tin về
Akira. Cô liên tục hỏi cậu những câu hỏi khác khi cả hai đang thưởng thức món
tráng miệng. Dù đối với Akira, tất cả những câu hỏi đó chỉ liên quan đến những
thứ bình thường nhưng trên thực tế thì Shiori đang cẩn thận chọn lọc câu từ sao
cho phù hợp.
Akira cũng hỏi Shiori
bất kỳ câu hỏi nào hiện ra trong đầu cậu. Hầu hết các câu hỏi của cậu là về
tổ chức mà cô và Reina đang là thành viên ở đấy, Drankam.
“Ồ vậy họ đang tập hợp
những Thợ săn trẻ à?”
“Đúng vậy. Drankam hiện
đang nhắm đến việc chiêu mộ thêm những Thợ săn trẻ. Hiện tại thì có vẻ như họ
thậm chí còn chấp nhận những người mới vào nghề, những người chỉ vừa mới đăng
ký xong từ Văn phòng Thợ săn, hay còn gọi là những tân binh.”
“Tôi biết người như
tôi nói điều này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng việc cho súng cho những tên lính mới
đó có ý nghĩa gì không? Chúng có thể sẽ chết trước khi kịp làm bất kỳ điều gì
mà, đúng không?”
Có một sự khác biệt lớn
giữa cách hiểu của Akira và Shiori về từ “tân binh”. Không phải là Drankam sẽ
tuyển dụng bất kỳ Thợ săn nào, kể cả khi người đó mới chỉ hạng 1 như Akira
trong quá khứ. Một người cần ít nhất có hạng 10 trở lên thì họ mới chấp nhận.
Mặc dù có sự hiểu nhầm
nhỏ giữa họ nhưng nó cũng không gây ảnh hưởng gì đến cuộc trò chuyện.
Sau đó Shiori đáp lại.
“Trong tình huống xấu
nhất, có những băng nhóm cố tình lừa những Thợ săn mới tham gia nhóm của họ chỉ
để dùng làm lá chắn thịt hoặc mồi nhử. Thực tế thì có rất nhiều Thợ săn trẻ đã
chết khi làm việc chưa được bao lâu. Thời gian sống sót nhiều hay ít còn tùy
thuộc vào chất lượng băng nhóm mà họ tham gia. Để tránh những điều tương tự như
thế xảy ra, Drankam đã đưa ra rất nhiều chương trình hỗ trợ như thiết lập thời
gian huấn luyện cho các Thợ săn trẻ hay cho mượn những trang thiết bị tốt hơn để tăng
cường thêm khả năng chiến đấu của họ.”
“Trang bị à…đúng là
trang bị là thứ rất quan trọng.”
Akira lẩm bẩm trong
khi nhớ lại việc cậu đã từng đến vùng đất hoang chỉ với một khẩu súng ngắn.
Nhìn lại lúc đó thì trông không khác gì việc cậu đang đâm đầu vào chỗ chết.
“Tôi chẳng thể nói
thêm được gì, tôi luôn nghĩ rằng tất cả các băng nhóm đó chỉ sử dụng những Thợ
săn trẻ đó để làm tốt thí. Nhưng chắc trong số đó vẫn có những người có khả
năng nhỉ.”
“Drankam cung cấp cho
các Thợ săn trẻ những sự hỗ trợ đó vì họ tin rằng nó sẽ có lợi cho tổ chức về
lâu về dài. Nhưng gần đây cũng có một số Thợ săn kỳ cựu đang phàn nàn rằng tổ
chức đang quá ưu ái các Thợ săn trẻ. Sau
cùng thì họ cũng sẽ nhận được một số phần thưởng được khấu trừ để giúp chi trả
cho các chương trình hỗ trợ dành cho Thợ săn trẻ. Mặc dù cho đến nay thì các Thợ
săn kỳ cựu vẫn chưa bao giờ nhận được những khoản thù lao đó nhưng họ vẫn phải
cho mượn thiết bị của mình và bị trừ bớt đi phần thưởng mà họ đáng được nhận.
Nhưng ngay cả thế thì những Thợ săn trẻ được hưởng các lợi ích đó thì không hề
tỏ ra biết ơn. Vì vậy không khó để có thể đoán rằng những Thợ săn kỳ cựu đang cực
kỳ khó chịu. Mặt khác, sự thật rằng tổ chức đang dần có thêm rất nhiều Thợ săn
trẻ có kỹ năng cao là điều không thể bác bỏ. Chưa kể đến việc các Thợ săn kỳ cựu,
những người đã làm việc lâu năm ở trong tổ chức cũng là những người đã đưa ra
quyết định về những chương trình hỗ trợ đó ngay từ ban đầu. Vậy nên tôi thực sự
không thể nói rằng đây là lỗi của những Thợ săn trẻ hay của các Thợ săn kỳ cựu.”
Akira chợt nhớ về
Shirakabe và Katsuya. Họ cứ như nước và dầu vậy, nhưng dường như bất hòa giữa họ
không chỉ là về vấn đề cá nhân.
“Nói đến đây làm tôi
nhớ đến hai người đó, là Shirakabe và Katsuya phải không? Hai người đó có vẻ
không hợp nhau lắm, cô có biết vì sao không?”
“Shirakabe-sama và
Katsuya-sama à? Tôi chỉ nghe được rằng Shirakabe-sama đã từng được giao nhiệm vụ
trông coi nhóm của Katsuya-sama và họ không thể hòa hợp được với nhau. Tuy
nhiên thành thật mà nói thì tôi không nghĩ đó là lỗi của nhóm Katsuya-sama…”
Vẻ mặt của Shiori có
chút gì đó mâu thuẫn. Sau đó, cả hai bắt đầu nói về Katsuya, nhưng nó nhìn giống
như Shiori đang phàn nàn đủ thứ và Akira chỉ im lặng lắng nghe cô.
Theo lời kể của Shiori
thì có vẻ như Katsuya là một Thợ săn khá giỏi trong những Thợ săn trẻ của
Drankam. Trong nhiệm vụ ở thành phố ngầm, Katsuya đã chủ động cố gắng hoàn
thành nhiệm vụ của mình khi làm việc cùng với các Thợ săn lành nghề khác. Do
đó, các Thợ săn trẻ trong nhóm của cậu trở nên khá nổi tiếng trong giới Thợ
săn. Có vẻ như các Thợ săn trẻ ở Drankam còn thành lập một bè phái do Katsuya đứng
đầu.
Vì cậu đã có những kỹ
năng rất tốt mặc dù tuổi đời làm Thợ săn còn rất trẻ, băng nhóm cũng đã đặt tất
cả hy vọng vào Katsuya để cho tất cả thấy được sự thành công của chương trình hỗ
trợ Thợ săn trẻ. Nhưng nếu tất cả chỉ có vậy thì nó cũng không làm Shiori có biểu
hiện như vậy. Vấn đề thực sự nằm ở tác dụng phụ của nó.
Katsuya được các Thợ
săn trẻ khác vô cùng ngưỡng mộ, đặc biệt là từ những thành viên khác giới. Cậu
có vẻ ngoài ưa nhìn và không hề kiêu ngạo mặc dù có kỹ năng chiến đấu như vậy.
Nói một cách đơn giản thì cậu có đầy đủ triển vọng để trở thành một Thợ săn giỏi
với thu nhập cao hơn trong tương lai. Chừng đó cũng là đủ để thấy được lí do mà
có rất nhiều nữ Thợ săn yêu thích cậu ấy.
Một vài người ban đầu
tiếp cận cậu chỉ vì tiền nhưng sau cùng cũng rơi vào lưới tình. Một số còn phải
lòng Katsuya ngay khi cậu vừa cứu họ. Một số khác thì ngày càng thân thiết với
Katsuya hơn sau khi nhận thấy các kỹ năng của cậu. Về cơ bản thì có rất nhiều
cô gái đã đứng về phía cậu ấy. Một số thậm chí còn chiến đấu, tranh giành lẫn
nhau chỉ để được ở cùng một nhóm với Katsuya.
Reina là một trường hợp
như vậy. Ban đầu, Reina chỉ nhìn Katsuya như một kẻ tầm thường vì nghĩ rằng đó
chỉ là một tên nhóc ngang bướng. Nhưng sau khi nhận ra kỹ năng của cậu, Reina bắt
đầu đổ Katsuya lúc nào không hay. Shiori nhận thấy rằng đó là một trong những
lý do vì sao Reina buộc mình phải vào chung nhóm với Katsuya.
Shiori có vẻ bắt đầu
thấy khó chịu, giọng nói dần trở nên lớn hơn.
“Tôi không có gì phàn
nàn nếu như Katsuya nghiêm túc với Milady. Cậu ấy có vẻ không định hẹn hò với
ai nhưng Katsuya-sama không bao giờ nói rõ điều đó mà chỉ đưa ra nhưng câu trả
lời mơ hồ như thể đang cố gắng tán tỉnh cô ấy vậy. Chưa kể đến việc ngày càng
có nhiều cô gái vây quanh cậu ấy!! Chỉ vì cậu ấy không muốn làm vậy nhưng điều
đó không có nghĩa rằng cứ tiếp tục làm những việc đó là ổn!!”
“T-Tôi hiểu…”
Akira chỉ có thể lúng
túng đáp lại trong khi uống sạch ly cà phê. Đó là ly thứ ba của cậu. Họ đã ăn
xong món tráng miệng từ lâu rồi, kể cả Shiori đã gọi thêm hai đĩa nữa sau đĩa đầu
tiên.
“Katsuya-sama là một
Thợ săn giỏi và tôi chắc chắn cậu ấy sẽ trở thành một Thợ săn tuyệt vời trong
tương lai. Thậm chí có thể nói rằng cậu ấy còn có khí chất của một anh hùng.
Nhưng tất cả đều có giới hạn!! Cho dù có tự mình làm được những điều đó thì nếu
có muốn lập một harem thì chỉ cần đến quận phía Tây và trở thành quý tộc hay
vua hay gì đó chẳng hạn!! Nhưng tôi nghe nói rằng việc lập một harem là một cái
gì đó bình thường cho vua hay quý tộc nếu phỏng theo văn hóa của quận phía Tây.
Cậu có nghĩ như thế không, Akira-sama?”
Thành thực mà nói,
Akira không quan tâm đến vấn đề đó. Hơn nữa, họ có thể gần gũi nhau hơn nếu như
họ cùng nhau vượt qua những tình huống nguy hiểm. Mặc dù Akira nghĩ như thế
nhưng nếu nói ra thì nó chỉ làm tâm trạng Shiori trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
Akira cẩn thận lựa chọn
lời nói của mình sao cho phù hợp nhằm thỏa hiệp để không đi ngược lại nguyên tắc
của riêng cậu, vì cậu đã coi cuộc gặp gỡ này là một nhiệm vụ. Sau đó cậu lúng
túng trả lời.
“Để xem…Ừm…Tuy vậy
nhưng tôi vẫn đang ở độ tuổi mà bản thân cảm thấy đồ ăn thú vị hơn các cô gái.
Vậy nên, nó kiểu như là tôi không có nhiều hiểu biết nhiều về những thứ
đó…Thành thật mà nói thì tôi không nghĩ rằng tôi có thể đưa ra cho cô ý kiến
nào có ích không ngay cả khi cô hỏi tôi như vậy. Vì vậy…ừm… không phải là tôi đứng
về phía cậu ta nhưng việc cậu ta đang làm việc với tư cách là một Thợ săn thì
việc cậu ta và đồng đội phải đối mặt với những tình huống sinh tử hàng ngày là
điều bình thường, vậy nên những thứ như thế thực sự không bất ngờ lắm đâu, phải
không…?"
“Nhưng Katsuya-sama
còn định đánh tôi nữa đấy biết không?!! Chưa kể việc cô chủ đã ở bên cạnh tôi
khi cậu ta làm điều đó!! Đó chỉ là.... Xin lỗi cậu nhé."
Shiori có một cuộc gọi
đến. Cô xin lỗi Akira và kiểm tra thiết bị đầu cuối thông tin của mình.
“Tôi thực sự xin lỗi,
đó là cuộc gọi từ nơi làm việc của tôi. Có vẻ tôi phải tạm biệt cậu ở đây rồi.
Còn cậu thì sao, Akira-sama? Nếu cậu muốn gọi thêm món thì đây là cơ hội cuối
cùng đấy…”
“Không, cảm ơn cô, hiện
giờ tôi cũng khá no rồi nên tôi cũng sẽ rời khỏi đây thôi. Cảm ơn cô rất nhiều
vì đã mời tôi một bữa ăn ngon như vậy.”
Akira đã ăn khá nhiều món,
và khoảng trống cuối cùng trong dạ dày của cậu đã là cà phê và món tráng miệng
rồi. Vì không muốn biến lối vào thành lối ra nên Akira đành miễn cưỡng dừng việc
ăn uống này lại.
Khi Shiori đi thanh
toán, Akira đi lấy lại súng. Khi cậu nghe được tổng hóa đơn cho bữa ăn của họ,
Akira quyết định quên nó đi bằng cách tự thuyết phục bản thân rằng cậu đã nghe
nhầm thôi. ::::J)))))))
Với khả năng kiếm tiền
của cậu bây giờ thì sẽ phải rất lâu nữa cậu mới có thể đến nhà hàng này một lần
nữa trong tương lai. Sau khi rời nhà hàng, Akira cảm ơn Shiori một lần nữa trước
khi trở về nhà.
Khi Akira vừa rời đi,
Shiori lấy thiết bị đầu cuối thông tin của cô và gọi cho đồng nghiệp của mình.
“Tôi đây, hãy nói với Milady
rằng tôi đang trên đường về rồi.”
“Được rồi. Vậy chị có ổn
không? Cậu ta sẽ không xé toạc tay chân của chị ra đâu nhỉ, phải không? Milady
đang rất lo lắng cho chị đấy.”
Người mà Shiori đang
nói chuyện vừa nói một điều gì đó khủng khiếp như thể đó không phải việc của
mình vậy. Shiori đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi ổn. Kanae, cô
không nói bất cứ điều gì không cần thiết với Milady đấy chứ?”
“Tôi và Milady chỉ có
một cuộc nói chuyện nho nhỏ thôi.”
“Nói rõ ràng ra đi, rốt
cuộc cô đã nói điều gì?”
“Chà, rất nhiều thứ.
Như công việc Thợ săn của Milady hay bất kỳ Thợ săn mà Milady biết. Sau đó tôi
và cô ấy cũng nói chuyện về sự việc xảy ra thành phố ngầm. Milady cũng kể với
tôi rằng vì cô ấy và chị đã suýt bị giết mà, phải không? Hôm nay chị cũng đi gặp
chàng Thợ săn đó nhỉ?”
Shiori tỏ vẻ khó chịu
khi nghiêm giọng lại nói Kanae.
“…Tôi đã bảo cô là
tránh việc nói về vụ thành phố ngầm khi trò chuyện với Milady cơ mà?”
“Nhưng mà bằng cách
nào đó thì Milady và tôi cũng cuốn theo mạch trò chuyện thôi. Không giống chị
nhưng về cơ bản thì tôi là một người lính(?), vậy nên tôi không giỏi mấy thứ
như vậy đâu. Nếu chị có điều gì phàn nàn thì cô nên quay trở lại càng sớm càng
tốt.”
“Tôi đang trên đường về
rồi.”
Shiori kết thúc cuộc gọi
ngay khi cô nói vậy.
-----------------------
Bên trong căn biệt thự
ở khu nội thành sau bức tường thành phố, một cô gái trẻ mặc bộ đồ hầu gái nở nụ
cười nhẹ khi nhìn vào thiết bị đầu cuối thông tin của mình khi vừa kết thúc cuộc
gọi của cô vài phút trước. Đó là Kanae, là đồng nghiệp của Shiori.
Mặc dù nhìn cô giống một
cô gái trẻ nhưng tuổi của cô thì đến cô cũng không biết rõ. Tuy nhiên, có chút
gì đó ngây thơ trong nụ cười của cô. Vậy mà nhìn từ bên ngoài thì nó chẳng khác
gì một nụ cười tinh quái.
Kanae tưởng tượng ra mặt
của Shiori lúc đó mà lầm bầm.
“Cô ấy có vẻ đang khó
chịu lắm đây.”
Tuy Kanae đang mặc bộ
trang phục giống như một bộ đồ hầu gái bình thường nhưng thực ra nó được làm tự
sợi tăng cường, giúp chống đạn và chống xuyên phá. Nó cũng ít nhiều ngang ngửa
với bộ giáp mà Thợ săn thường sử dụng. Kanae đang mặc một bộ giáp như vậy vì cô
sẽ phải chịu đòn để bảo vệ Reina trong trường hợp nguy hiểm. Chiếc quần bó màu
đen kéo dài từ dưới váy của cô cũng là một phần của bộ đồ gia cường mà cô đang
mặc dưới hình dáng của một bộ hầu gái.
Kanae ở đây với tư
cách là vệ sĩ của Reina. Mặc dù công việc vệ sĩ này của cô khá giống với Shiori
nhưng khác ở chỗ nhiệm vụ của cô không bao gồm việc chăm sóc Reina. Kanae là một
người lính nên cô không có kỹ năng hầu gái, vì vậy cô sẽ không bao giờ được
giao một công việc nào như vậy theo cách thông thường. Trang phục hầu gái này
chỉ để ngụy trang, giúp không gây náo loạn ở khu vực này, dễ hiểu hơn thì đây
là yêu cầu của chủ nhân.
“Thưa cô, Ane-san đang
trên đường trở về rồi.”
“Ane-san? À Shiori ấy
hả! Cô ấy ổn cả chứ?”
“Có vẻ như cô ấy không
bị thương ở đâu cả. Cô ấy cũng nói lại rằng sẽ cố gắng trở về càng sớm càng tốt,
vì vậy tôi chắc chắn cô ấy không sao cả đâu.”
“May quá. Tất cả là lỗi
của cô khi nói mấy chuyện đáng sợ đó với tôi đấy.”
Reina trông nhẹ nhõm
hơn một chút, nhưng vẻ mặt cô trở nên nghiêm khắc khi mắng Kanae.
Kanae nhanh chóng đáp
lại.
“Con người sẽ chết đi
khi họ chết. Và nó còn đúng gấp đôi đối với những người làm công việc nguy hiểm
như Thợ săn. Cô đang rất cần quyết tâm khi bước ra ngoài đó một lần nữa với ý
chí của bản thân đấy, cô biết chứ?” (ý ở đây là chết về mặt tinh thần thì thể
xác cũng sẽ chết theo.)
“…Đó là sự thật, nhưng
mà…”
Sau khi giao nhiệm vụ
cho Kanae, Shiori nhanh chóng đi ra ngoài mà không hề nói cho Reina biết là cô
sẽ đi đâu. Đó cũng là vì Reina, người đã nói với Kanae, để cố gắng hỏi về sự an
toàn của Shiori.
Trong lúc đó, Kanae
nói với Reina những điều đáng sợ như ‘Shiori có thể sẽ không sống được đâu’. Chỉ
sau khi xác nhận được sự an toàn của Shiori, Reina mới nhận ra rằng tất cả những
gì Kanae nói chỉ là trò đùa. Nếu không thì đó chỉ là ý kiến chủ quan của cô ấy.
Trên thực tế thì trước
khi cô ấy đến gặp Akira, Shiori cũng đã để lại di chúc và chỉ dẫn của cô ấy để
kết thúc mọi việc dang dở còn sót lại trong trường hợp xấu nhất.
Kanae bằng cách nào đó
có thể đọc được suy nghĩ của Shiori khi ra tiễn cô ấy. Sau đó, cô suy nghĩ cẩn
thận để đảm bảo rằng nó sẽ không hiện lên trên mặt mình.
…Ane-san nói với mình rằng hãy coi như chị ta đã chết và
hành động ngay lập tức nếu mình không thể liên lạc được với chị ấy trong vòng
24 giờ. Chị ấy thậm chí còn sắp xếp để điều động binh lính nếu như chị ấy bị giết.
Mặc dù tình hình hiện tại của chúng ta cũng đã đủ nguy hiểm nếu để Ane-san bị
giết, nhưng cảm giác đối mặt với nguy hiểm của cô chủ còn quá non nớt.
Kanae nhận ra rằng
Reina ngây thơ đến mức nào, nhưng cô cũng không cảm thấy khó chịu. Có thể nói
đó là do Reina đang sống một cuộc sống thoải mái khi Shiori luôn ở bên và ủng hộ
cô. Và nếu cô ấy mắc thêm một sai lầm khác thì tình hình có thể chuyển sang hướng
mà Kanae yêu thích.
Kanae là một kẻ cuồng
chiến, bản thân cô cũng hiểu rõ điều đó. Vì vậy, cô không có phàn nàn gì về cô
chủ của mình miễn là cô nhận được đủ tiền thưởng và có thể tham gia vào các trận
chiến.
Nhiệm vụ của Shiori là
dạy Reina tránh mọi nguy hiểm không cần thiết. Vì vậy Kanae không có ý định khắc
phục điểm yếu này của Reina.
Không lâu sau Shiori
trở về. Sau khi thay xong bộ đồ hầu gái, cô đã giải thích lý do tại sao cô lại
ra ngoài cho Reina.
Mặc dù vụ việc với
Akira đã được giải quyết, Reina có thể đã mắc sai lầm tương tự nếu như cô không
nhận ra được mức độ nghiêm trọng của tình huống. Vậy nên Shiori đã giải thích cẩn
thận mọi thứ với Reina.
Sau khi nghe Shiori giải
thích xong, Reina hỏi Shiori.
“…Vậy, về cơ bản thì
Akira không tức giận hay làm bất cứ điều gì phải không?”
“Vì không có chuyện gì
xảy ra nên không có gì phải tức giận cả. Ít nhất đó là quan điểm riêng của
Akira-sama. Vì vậy, để an toàn tôi muốn nói cô chủ rằng cô không nên cố cảm ơn
hay xin lỗi cậu ấy vì sự cố đó nữa vì bây giờ giữa chúng ta không còn gì xảy ra
cả. Làm một việc như vậy thì không chỉ làm mọi thứ trở lại như cũ mà điều đó
còn bị coi là quấy rầy vì Akira-sama đã ký một hợp đồng bảo mật với Ban quản lý
thành phố. Vì vậy, xin cô chủ hãy hết sức cẩn thận trường hợp này.”
Đối với Reina, cô hoàn
toàn thất vọng vì cô không những không thể nói lời xin lỗi với cậu vì đã gây ra
quá nhiều rắc rối do sai lầm của mình mà cô còn không thể nói lời cảm ơn của
mình vì nhờ cậu mà bản thân cô và Shiori mới được cứu. Nhưng nếu nó sẽ gây cho
Akira nhiều rắc rối hơn thì đó là một việc hoàn toàn khác.
Reina hiện rõ vẻ hối lỗi
khi nói.
“…Tôi hiểu rồi.”
Shiori bằng cách nào
đó hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu Reina, cô chỉ cười và nói.
“Tôi đã gửi lời cảm ơn
và xin lỗi tới Akira-sama, có vẻ như cậu ấy cũng rất thích bữa ăn tối nay. Vì vậy
cô chủ không cần lo lắng thêm về điều đó đâu.”
Kanae chen ngang với nụ
cười kì quặc.
“Milady, nếu mà cô chủ
vẫn còn tức giận vì bị bỏ rơi lúc đó thì tôi có thể đi xử lý cậu ta một cách bí
mật mà, được không?”
Reina và Shiori quay lại
nhìn chằm chằm vào Kanae. Kanae nhăn mặt lại khi cố gắng tỏ ra rằng đó chỉ là một
trò đùa.
“Xin lỗi tôi đi quá xa
rồi. Nhưng mà cô chủ biết đấy, tôi chỉ nghĩ rằng nên nói điều gì đó để làm mọi
người vui lên thôi mà, tôi không có ý định xấu nào đâu mà, được chứ? Nó không
giống kiểu cô chủ là chỉ đâu làm đó, tôi chỉ nghĩ là cô chủ sẽ tức giận về điều
đó thôi. Eh, tôi xin lỗi vì đã nhầm lẫn mà!!.”
Reina và Shiori vẫn trừng
mắt nhìn về Kanae.
“Ngậm miệng lại đi.”
“Dừng lại ngay,
Kanae.”
Không phải Reina và
Shiori không có ác cảm gì với Akira. Mặc dù đúng là cậu không có nhiệm vụ
hay lý do gì để cứu Reina thì Akira đã để cả hai chết trong sự cố
đó. Nhưng tất cả là do lỗi của Reina ngay từ đầu và cuối cùng cậu ấy đã cứu
cả hai người họ. Vì vậy, cả Reina và Shiori đều thấy xấu hổ khi trút sự
không hài lòng về phía Akira.
Kanae sau đó nhẹ nhàng
xin lỗi.
“Tôi chỉ nói đùa thôi.
Tôi xin lỗi vì đã đi quá xa.”
Kanae thực sự muốn biết
sức mạnh thực sự của Akira đến đâu vì cậu có thể chiến đấu ngang ngửa với
Shiori ngay cả sau khi Shiori sử dụng con át chủ bài của mình. Kanae thậm
chí còn đang nghĩ đến việc giả vờ như không biết gì hoặc hiểu sai thông tin mà
cô nhận được để đi gây rối một chút với Akira. Nhưng khi thấy phản ứng của
Shiori và Reina, cô quyết định từ bỏ kế hoạch đó.
Cô chủ thì không nói làm gì, nhưng ngay cả Ane-san không hề
ngây thơ như cô chủ mà cũng phản ứng như vậy. Anh chàng Akira này phải là
một người thực sự nguy hiểm đấy nhỉ. Đúng là thú vị hết sức mà.
Không giống như
Shiori, Kanae không mấy trung thành với chủ nhân cũng như với người mà cô được
giao làm vệ sĩ. Mặc dù cô có thể cảm thấy được lòng biết ơn của họ thì phần
thưởng hợp lý và một môi trường làm việc dễ chịu thì hấp dẫn hơn nhiều. Kanae
có thể che chở cho Reina và có thể hy sinh bản thân, nhưng đó là vì công việc của
cô chứ không phải vì lòng trung thành của cô dành cho Reina.
Kanae cũng biết rõ
Shiori trung thành như thế nào đối với Reina. Đó là lý do tại sao cô không
thể tin rằng Shiori lại không cảm thấy thù hận gì với Akira, người đã bỏ rơi cô
chủ của cô cho đến chết. Nếu nó thực sự là sự thật, thì nó mang một ý
nghĩa rất lớn.
Cô chỉ có thể đưa ra
hai lý do. Một, bởi vì lòng biết ơn của Shiori đối với Akira, người cuối
cùng cũng ra tay để cứu Reina, vượt qua được sự thù hận của cô ấy. Hai, vì
Shiori sợ gây ra ấn tượng xấu với Akira.
Kanae chỉ mỉm cười và
hy vọng lý do sau là đúng.
---------------------------------------------------------------------------------
Akira đang tắm ở nhà
trong khi hồi tưởng lại hương vị của những món ăn mà cậu đã ăn trong nhà hàng ngày
hôm đó, cậu có vẻ như đang có tâm trạng tốt. Và cũng như mọi khi, Alpha
cũng cùng cậu vào bồn tắm. Mặc dù có một cô gái khỏa thân xinh đẹp ở level
nữ thần ngồi bên cạnh, nhưng đối với cậu bé Akira, ở độ tuổi mà đồ ăn ngon còn
thú vị hơn một cô gái thì bây giờ tâm trí cậu chỉ tràn ngập ký ức về những món
ăn ngon đó, đến nỗi cậu đã bỏ qua việc mà mọi thằng đàn ông khác đều ao ước
(Trans: Cay lắm chứ) là Alpha đang ngồi khỏa thân mỉm cười cạnh cậu.
[Bữa ăn đó thật tuyệt
vời. Tôi muốn quay trở lại đó lần nữa. Tôi nghĩ tôi đã có thêm một lý do để kiếm tiền nhiều hơn nữa rồi.]
[Thật tốt khi cậu đã
khám phá thêm điều gì đó để có thể tận hưởng cuộc sống…Nhưng cậu không thể đến
đó chỉ với thu nhập hiện tại mà, cậu biết chứ?]
[…Cô nói đúng. Bây giờ
nghĩ lại thì tôi thực sự không để ý giá cả lúc đó. Tôi sẽ không thể trở lại nhà
hàng đó một lần nữa, ít nhất là cho đến khi tôi có thể trả tiền cho những bữa
ăn đó mà không phải suy nghĩ.]
Thợ săn là một công việc
tốn kém, bao gồm nhiều chi phí như thiết
bị, đạn dược và điều trị khi bị thương. Đối với Akira hiện tại, sẽ rất khó
để có thể dùng tiền của cậu để ăn ở nhà hàng đó. Nó không có nghĩa cậu
không đủ khả năng thanh toán hóa đơn, mà là nếu làm điều đó thì cậu sẽ phải cắt
giảm các chi phí khác, điều này sẽ làm tăng khả năng cậu sẽ bị giết. Vì vậy
ít nhất thì cậu cũng phải đợi đến ngày có thể kiếm được thu nhập ổn định để tự
trang trải chi phí và do đó cậu sẽ phải tiếp tục bám trụ với đồ ăn đông lạnh.
[Giờ tôi mới nhớ ra,
có rất nhiều cyborg ở nhà hàng đó. Không biết cuối cùng họ có ăn hết bữa
không nhỉ? Và nếu họ làm thế thì điều gì sẽ xảy ra với mấy món mà họ đã
ăn?]
[Đối với những
cyborg được lắp đặt một lò nung hữu cơ bên trong cơ thể thì thức ăn họ ăn vào sẽ
bị phân hủy và sau đó được chuyển hóa thành năng lượng hoặc trở thành chất có
ích với các cơ quan sinh học của họ. Nhưng đối với những cyborg khác thì
tôi chắc chắn rằng sau này họ sẽ lấy thức ăn ra khỏi cơ thể thôi].
[Sau đó thì sao?]
[Tôi đoán là họ sẽ vứt
chúng đi thôi.]
[Vậy là, về cơ bản thì
nó hoàn toàn chỉ là để làm vui mắt của họ thôi à. Tôi cá rằng những tên
cyborg đó hẳn có rất nhiều tiền nên họ mới có thể tận hưởng sự xa xỉ đó.]
Akira tỏ vẻ bực tức. Đối
với cậu, người được sinh ra và lớn lên ở khu ổ chuột, nơi kiếm thức ăn là vấn đề
sinh tử thì cậu thấy hành vi đó thật kinh tởm. Nhưng nó có một ý nghĩa rất
quan trọng đối với cyborg, quan trọng đến mức mà hiện tại còn có nhu cầu phát
triển thêm thức ăn cho cyborg. Rốt cuộc, đó là một vấn đề ảnh hưởng đến sức
khỏe ‘tâm lý’ của họ.
[Chà, chỉ vì họ đã thay
thế các cơ quan sinh học của mình lấy những cơ quan cơ học, điều đó không thể
loại bỏ ham muốn uống và ăn của họ. Để đổi lấy cơ thể khỏe hơn cơ thể hữu
cơ, họ phải quan tâm đến những vấn đề mà lẽ ra họ có thể dễ dàng giải quyết khi
có cơ thể hữu cơ. Tất nhiên, có những cơ thể người máy chất lượng cao sẽ
cho phép họ giải quyết những vấn đề đó một cách dễ dàng, nhưng tôi chắc chắn rằng
chúng đắt hơn nhiều. Ngoài ra, chỉ có một phần rất nhỏ những người có đủ
khả năng mua những cơ thể người máy chất lượng cao đó như nhân viên của các
công ty lớn, những người thuộc gia đình siêu giàu hoặc những thợ săn làm việc ở
tiền tuyến.]
[… Điều đó nghe có vẻ
kinh khủng quá nhỉ. Có vẻ như tôi không thể kiếm được một cái gì đó như thế
nếu chỉ từ việc bán thêm một đống di vật. Giờ tôi mới nhớ ra, những Thợ
săn di tích đó cũng là cyborg, đúng không? Họ thậm chí còn tận dụng cơ hội
của mình để đánh cắp những di vật đó ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải chống
lại Ban quản lý thành phố, tôi tự hỏi liệu họ có muốn nhiều tiền như vậy để có
thể mua loại cơ thể người máy như vậy hay không.]
Akira nhớ về Nelia và
Yajima. Cho đến tận bây giờ, dù có bao nhiêu tiền, Akira cũng chưa bao giờ
nghĩ rằng bất chấp kiếm được bất kỳ số tiền nào cũng không đáng để mà phải chống
lại cả Ban quản lý thành phố. Nhưng điều đó có thể không đúng với những
người bị biến thành người máy vì một tai nạn nào đó hoặc sau khi bị quái vật tấn
công và phải sống cả đời trong một cơ thể thậm chí không thể tiêu hóa thức
ăn. Đối với họ, có được một cơ thể người máy chất lượng cao có thể tiêu
hóa được thức ăn như một cơ thể sinh học bình thường, và sau đó sử dụng nó để
thưởng thức những bữa ăn đắt tiền trong một nhà hàng cao cấp sẽ giống như một
giấc mơ trở thành hiện thực vậy. Vì Akira đã được nếm trải cảm giác sung
sướng của một bữa ăn ngon như vậy, nên bằng cách nào đó, cậu hiểu được tại sao
những người có cơ thể người máy có bất chấp
làm những điều như vậy.
Trong đêm đó, Akira đã
có một giấc mơ. Cậu đang chiến đấu chống lại Nelia trong giấc mơ của mình.
Akira đang cố gắng tránh
đòn tấn công của Nelia một cách tuyệt vọng khi cô vung kiếm bằng cả hai tay vào
cậu. Mặc dù đó là một nơi rất khó để di chuyển tự do vì tất cả những đống
đổ nát xung quanh họ, cả Akira và Nelia đều không hề bận tâm đến những đống đổ
nát đó.
Không có sơ hở nào mà
Akira có thể dựa vào để tung đòn phản côn. Bởi vì có một khoảng cách lớn
giữa kỹ năng của cả hai, cậu chỉ có thể né tránh các cuộc tấn công dữ dội của
Nelia. Akira không có vũ khí trong giấc mơ của mình. Nelia không phải
là người mà Akira có thể đánh bại nếu không có vũ khí, những cú đá và đấm của cậu
hoàn toàn không thể gây sát thương cho cơ thể người máy của cô. Chưa kể
Nelia thậm chí có thể chặt tay chân cậu nếu cậu cố gắng tấn công cô.
Akira quay sang Alpha
và hoảng sợ hỏi.
[Súng trường của
tôi?! Súng trường chống vật liệu CWH của tôi đâu?! Không có cách nào
để tôi có thể thắng mà không có nó!!]
[Cậu đã đánh mất khẩu
súng trường chống vật liệu CWH rồi mà, nhớ không? Sau này cậu cần mua một
cái mới từ Shizuka.]
[À, đúng rồi!!]
Mặc dù có rất nhiều điều
kỳ lạ xảy ra nhưng Akira không hề nhận ra rằng mình đang ở trong một giấc mơ.
[Nhớ rồi, tôi đã đến cửa
hàng của Shizuka cách đây không lâu, đúng không?! Vậy tại sao hồi đó tôi lại
không mua chứ?!]
[Cậu không thể sử dụng
khẩu súng trường đó mà không có bộ đồ tăng cường, cậu biết chứ? Cậu cũng
đã làm mất bộ đồ tăng cường của mình rồi mà, nhớ không?]
[À, cô nói đúng!… Vậy
thì…chờ đã?]
Akira kiểm tra lại thiết
bị của mình trong khi tỏ rõ vẻ khó hiểu. Cậu không mặc bộ đồ tăng cường của
mình, thậm chí còn không phải áo giáp, mà là bộ quần áo bình thường mà cậu nhận
được từ Kibayashi.
Những chuyển động của
cậu ngay lập tức bị mờ đi khi cậu nhận ra điều đó. Rốt cuộc, nếu không có
bộ đồ tăng cường của mình thì Alpha không thể hỗ trợ cậu và khả năng thể chất của
cậu sẽ trở lại bình thường.
Khi chuyển động của cậu
bị khựng lại, Nelia đã không để cơ hội đó vụt mất khi cô nhanh chóng lao vào
Akira. Cậu có thể thấy rõ những lưỡi kiếm của Nelia đang nhắm vào cổ mình trong
tầm nhìn chậm dần (slow motion).
À, mình sẽ chết.
Khi ý nghĩ đó lướt qua
tâm trí Akira, lưỡi kiếm của Nelia đã chém bay đầu cậu ra khỏi cơ thể.
Mình ước ít nhất mình có thể nếm lại những món ăn đó…
Đó là suy nghĩ cuối
cùng của cậu khi nhìn xuống cơ thể không đầu rơi xuống sàn trước mặt mình, sau
đó ý thức của cậu bị bóng tối nuốt chửng.
Akira đột nhiên tỉnh dậy
sau. Cậu nhìn quanh và nhận ra rằng mình đang ở trên giường. Trời vẫn
còn tối. Run rẩy, cậu đưa tay lên cổ. Khi xác nhận rằng cổ vẫn còn
dính vào thân mình thì cậu mới nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.
[… Chỉ là một giấc mơ.]
Alpha có vẻ lo lắng và
hỏi Akira.
[Cậu có ổn không?]
[Ừ, tôi vừa có một giấc
mơ kỳ lạ. Nhưng hiện tại thì tôi không sao].
Ngay cả sau khi trả lời,
Akira vẫn không rời mắt khỏi Alpha.
Trên thực tế, Akira đã
sống sót trong cuộc chiến chống lại Nelia. Nhưng trong giấc mơ của mình, cậu
đã bị Nelia giết chết khi mất đi sự hỗ trợ của Alpha.
Akira hiện tại và
Akira trong giấc mơ của cậu không khác nhau là mấy. Nếu vì lý do nào đó mà
cậu mất đi sự hỗ trợ của Alpha thì cậu đơn giản là sẽ chết giống như trong giấc
mơ đó.
Mình trong giấc mơ đó cũng chính là mình của hiện tại, và
cũng là sức mạnh thực sự của mình.
Vì may mắn nên cậu mới
có thể gặp được Alpha và nhận được sự giúp đỡ của cô kể từ đó. Đó là thứ
duy nhất cho phép Akira tồn tại cho đến bây giờ. Nhưng ngay cả cậu cũng
không biết vận may của mình sẽ tồn tại bao lâu nữa.
Akira cứ nhìn Alpha chằm
chằm mà không nói gì, cô chỉ cười tinh quái và nói.
[Chuyện gì vậy? Cậu
lại mê mẩn khuôn mặt xinh đẹp của tôi rồi sao?]
Akira vẫn giữ vẻ mặt
nghiêm túc của mình.
[… Alpha, cô định tiếp
tục giúp đỡ tôi đến khi nào?]
Alpha tỏ vẻ khó hiểu
khi cô trả lời lại.
[Tất nhiên là tôi dự định
sẽ tiếp tục hỗ trợ cho cậu cho đến khi cậu hoàn thành yêu cầu của tôi. Sao
tự nhiên cậu lại hỏi tôi câu đó vậy?]
[Tôi chỉ nghĩ vậy thay
vì giúp tôi thì sẽ tốt hơn nếu cô giúp một trong những Thợ săn kỳ cựu ngoài
kia? Lý do mà cô ký hợp đồng với tôi là vì tôi có thể kết nối với thế giới
cũ, phải không? Vì vậy, tôi chắc chắn rằng tôi không phải là Thợ săn duy
nhất trên thế giới này có thể kết nối với thế giới cũ. Tôi cá là cô có thể
tìm thấy một Thợ săn khác tốt hơn nếu cô tìm kiếm một người khác mà, phải
không? À, nhưng thay vì tìm kiếm một người khác có thể kết nối với thế giới
cũ, tôi có thể chỉ cần đăng một yêu cầu dưới danh nghĩa của mình để thực hiện
yêu cầu của cô mà, phải không?]
Nghe câu trả lời của
Akira, Alpha nhìn chằm chằm vào mắt cậu. Akira cũng nhìn chằm chằm vào
Alpha, chờ đợi câu trả lời của cô ấy. Im lặng một lúc trước khi cô trả lời
câu hỏi của cậu với vẻ mặt nghiêm túc.
[Tôi không muốn ép buộc
cậu cũng như không bắt cậu phải thú nhận điều gì đã khiến cậu nghĩ rằng tôi có
thể ngừng hỗ trợ cậu. Nhưng ít nhất tôi sẽ làm rõ điều này với cậu. Hỗ
trợ của tôi chỉ là khoản thanh toán trước để cậu có thể thực hiện yêu cầu của
tôi. Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục theo dõi cậu cho đến khi cậu hoàn thành yêu cầu
của tôi ngay cả khi cậu không muốn tôi nữa].
[… Tôi hiểu rồi, cô
nói đúng.]
[Thế là tốt rồi.]
Kể từ khi Akira nhận
được sự hỗ trợ của Alpha thì cậu đã nợ cô và nghĩa vụ của cậu là hoàn thành yêu
cầu của cô. Cho dù cậu có nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cô thay thế cậu bằng một
người khác, cho dù đó có là sự thật đi chăng nữa thì Alpha sẽ không để cậu rời
xa cô, đó là ý của cô khi nói như vậy.
Akira cảm thấy nhẹ
nhõm sau khi nghe câu trả lời của Alpha. Thành thật mà nói, cậu thậm chí
còn cảm thấy hơi có lỗi khi nhận được sự hỗ trợ tuyệt vời như vậy từ Alpha vì
đôi khi cậu cảm thấy mình không xứng đáng với nó. Nhưng mặt khác, ở đâu đó
bên trong cậu, Akira biết rằng Alpha đã cố ý nói điều đó với cậu vì cô biết rằng
điều đó sẽ giúp cho cậu yên tâm hơn phần nào.
[Tôi hiểu rồi, tôi sẽ
đi ngủ tiếp.]
Alpha mỉm cười và đáp
lại.
[Chúc ngủ ngon, tôi
mong cậu sẽ có một giấc mơ đẹp.]
[Tôi nghĩ nó sẽ ổn
thôi.]
Akira lại nằm xuống
giường. Vì sự lo lắng đã được giải quyết nên cậu nhanh chóng chìm vào giấc
ngủ.
Vì lý do nào đó mà
Akira chắc chắn rằng ngay cả khi cậu có thấy lại giấc mơ đó thì nó sẽ không kết
thúc giống như lúc đầu.
********
Translator: Xuân Đức.
4 nhận xét:
holy shit, 4 chương. Đã đã đã
Nhóm dịch có thể cho mình hỏi là "Khi nhóm đăng nhiều chương cùng 1 lúc và mình chỉ bình luận ở chương cuối cùng nhất thì có sao không ạ? Ý mình là thay vì bình luận ở mỗi chương thì mình bình luận các chương mới ra ở trong chương cuối cùng thì có sao không ạ?"
p/s: Mình cực kỳ trân trọng việc dịch của nhóm ạ.
Hay wa
Chap mới ad ới
Đăng nhận xét