Chương 69: Cô gái đen đủi - Rebuild World

Cập nhật bản dịch tiếng Việt web novel Rebuild World nhanh nhất, chính xác nhất. Nơi giao lưu và thảo luận về tác phẩm Rebuild World

Tổng số lượt truy cập trang

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2022

Chương 69: Cô gái đen đủi

Cảnh báo!!!!!!

Ai đọc 3 chương tính từ chương này CHẮC CHẮN sẽ bị mất ngủ tối nay.

******

Akira tiếp tục bài tập 'nén nhận thức về thời gian' cùng với Alpha vào ngày hôm sau.

Cũng giống như lần trước, Alpha đang thực hiện điệu múa trước mặt Akira với lưỡi kiếm trên cả hai tay của cô. 

Cô di chuyển một cách uyển chuyển và thanh lịch, cảm giác như thể chuyển động của cô rất tự nhiên ngay cả khi cô có thể cắt cổ Akira bất cứ lúc nào.

Akira không xê dịch chút nào ngay cả khi Alpha tấn công cậu. Đừng nói đến việc tránh đòn tấn công của cô, cậu thậm chí không phản ứng gì cả. Akira chỉ đứng như chôn chân tại đó.

[… Akira?]

[Không sao, cứ tiếp tục đi.]

Biểu cảm của Akira cho thấy cậu đang vô cùng nghiêm túc. Nó đủ để làm cho Alpha hiểu rằng cậu đang có phát kiến gì đó.

Alpha thực sự tò mò tại sao cậu ấy lại làm vậy, nhưng cô không hỏi cậu bất cứ điều gì khi lùi lại và chuẩn bị cất bước khiêu vũ thêm lần nữa. Một mảnh váy của cô ấy bung ra và biến mất trước vào khoảng không khi cô ấy bắt đầu nhảy trở lại.



Ngay cả khi đó, Akira cũng không phản ứng lại điều gì, cậu chỉ đứng đó nhìn Alpha với vẻ mặt nghiêm túc đến lạnh người khi cô cứ thế liên tục chém vào cậu.

Mỗi khi một trong những lưỡi kiếm của cô ấy xuyên qua cơ thể Akira, một mảnh váy của cô ấy sẽ rơi ra và biến mất vào hư vô. Ban đầu, cô ấy chỉ mất đi các chi tiết trang trí trên chiếc váy của mình, nhưng sau đó dần dần cô bắt đầu mất những mảnh váy che đi làn da. Khi ngày càng có nhiều bộ phận trên cơ thể cô ấy lộ ra, cô bắt đầu trông giống Nelia khi Akira đang chiến đấu chống lại cô ta trong tàn tích Kuzusuhara.

Hãy nhớ lại cảm giác đó! Cảm giác trong mơ khi ấy!! Cảm giác căng thẳng trong cuộc chiến ấy!! Mình có thể phản công nếu quay  trở lại thời điểm đó! Mình cũng đã có thể làm được điều đó trong giấc mơ của mình! Nên mình sẽ có thực hiện hóa điều đó ngay bây giờ!! Alpha cũng đã nói rằng mình hoàn toàn có thể làm điều đó!

Đây là trạng thái tập trung cao độ của Akira cậu đang trong tình huống thập tử nhất sinh. Cảm giác  khi cậu bước đi trên ranh giới mỏng manh ngăn cách giữa sự sống và cái chết. Akira đang cố gắng hết sức để tạo lại những cảm xúc thời điểm đó trong khi đứng tại chỗ mà không cử động gì. Cậu tập trung vào Alpha đang uyển chuyển trước mặt mình, hay nói chính xác hơn, cậu tập trung vào những lưỡi kiếm trên tay cô đã đâm xuyên qua cơ thể cậu hàng tá lần.

Bất chợt, giữa điệu nhảy của cô ấy, Alpha bất ngờ vung lưỡi kiếm trên tay phải vào cổ Akira. Hoàn toàn trùng hợp, chuyển động của cô giống hệt như động tác của Nelia mà Akira đã thấy trong giấc mơ của mình.

Khi Akira nhận thấy lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén đó cắt ngang không khí mà đích đến cổ mình, cậu phản ứng theo bản năng và nhanh chóng lùi người về phía sau để tránh lưỡi kiếm đó. Nhưng động tác đó đã khiến cậu ta mất thăng bằng và ngã ngửa về sau một cách thảm hại.

Khi ngã xuống, đầu Akira đập mạnh xuống sàn. Cậu ấy lăn lộn với cả hai tay đang ôm đầu trong khi vẫn quằn quại vì đau đớn.

Alpha nhanh chóng đến chỗ Akira và lo lắng hỏi cậu.

[Akira, ổn chứ?]

[Agrrrr, đau chết đi mất! Mấy lọ thuốc đâu rồi ??]

[Nó ở ngay trên cái kệ đó.]

Akira loạng choạng đứng dậy và đưa tay với lấy hộp thuốc trên kệ gần đó. Đó là loại thuốc trị giá 1.000.000 Aurum mỗi hộp. Cậu lấy ra một viên từ chiếc hộp đó, mở nó ra và thoa thành phần thuốc có dạng bột nhão lên phía sau đầu nơi cậu bị thương.

Cơn đau ngay lập tức tan biến khi cậu bôi thuốc. Nhưng đó không phải vì vết thương đã lành, chỉ đơn giản là thuốc đã làm tê cơn đau của cậu và điều đó đủ khiến Akira cảm thấy biết ơn. Đối với bản thân vết thương, nó sẽ lành lại nếu có đủ thời gian. Phần thuốc còn dư từ từ được hấp thụ qua da của cậu, do đó không cần phải lau phần còn sót lại.

Vì cơn đau thấu xương trên đầu đã biến mất, Akira không còn nghiến răng nữa.

[Thật tuyệt khi có loại thuốc mà có thể trực tiếp sử dụng lên vết thương vào những thời điểm như này.]

[Nhưng cậu sẽ không có thời gian để bôi thuốc trực tiếp lên vết thương khi bản thân đang ở trong một cuộc chiến, vậy nên cho tới hiện tại, tốt hơn hết là cậu nên lấy loại thuốc mà có thể uống được một cách nhanh chóng. Chưa kể, nó có thể chữa lành các tổn thương bên trong nội tạng và phục hồi thể lực của cậu nếu cậu dùng thuốc dạng viên. Dù sao đi nữa, cậu thực sự đã làm được nó đúng không Akira? ]

Alpha mỉm cười khi cô ấy nói điều đó, Akira cũng cười đáp lại.
[Đúng vậy, tôi đã làm được. Nhưng tôi đã không thể di chuyển cơ thể linh hoạt và cuối cùng ngã ra sau một cách đầy thảm hại.]

[Rất đáng để kỳ vọng đấy. Nhưng chỉ vì nhận thức về thời gian của cậu trở nên nhanh hơn 10 lần, điều đó không khiến cơ thể cậu có thể di chuyển nhanh hơn 10 lần. Sẽ có một khoảng thời gian trễ để cơ thể kịp thích ứng với mệnh lệnh từ não bộ. Vì thế, so với việc cậu di chuyển cơ thể theo phản xạ, thì cậu nên nhận thức rõ hơn về chuyển động của chính mình từ bây giờ. Hãy quan sát kỹ từng nhất cử nhất động của đối thủ và dựa vào đó, hãy quyết định cậu sẽ phải phản kháng lại như thế nào. Dù sao thì tôi đoán cậu chỉ có thể học được những điều như vậy trong quá trình huấn luyện này.]

[Vậy thì việc huấn luyện này sẽ cực kỳ khó khăn đấy.]

Akira vô thức đưa tay ra sau đầu. Mặc dù không còn cảm thấy cơn đau nữa, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó ngượng nghịu.

[Thực ra thì, về cơ bản thì cậu đã có một cú chạm đầu rất mạnh vào sàn nhà đấy. Vậy nên hãy tạm dừng khóa huấn luyện ở đây nhé! ]

[Không, tiếp tục đi. Tôi muốn thử làm điều đó một lần nữa trong khi tôi vẫn có thể nhớ được cảm giác ấy.]

[Chắc chắn rồi, nhưng hãy chắc rằng mọi thứ trong tầm kiểm soát, được chứ?]

[Ừm!]

Khóa huấn luyện lại được tiếp tục trở lại, Alpha lại bắt đầu khiêu vũ trước mặt cậu. Hầu hết những mảnh váy của cô đều đã biến mất, có lẽ do cách cô ấy di chuyển, điệu nhảy của cô ấy dường như rất khiêu gợi theo thời gian. Nhưng để theo dõi đúng cử động của Alpha, Akira không hề dời mắt chỗ khác ngoài cơ thể ấy.

Nhưng không giống như Akira có thể tránh được các đợt tấn công của Alpha, mà là vì cậu quá mệt để làm điều đó cho đến khi cô trở nên hoàn toàn trơ trụi.

Akira đang nằm thở gấp gấp trên sàn nhà cứng ngắc. Trong khóa huấn luyện, cậu đã có thể nén nhận thức về thời gian của mình nhiều lần. Nhưng mỗi lần cậu ấy làm thế, não cậu bị quá tải bởi căng thẳng và mệt mỏi cực độ vì tập trung tuyệt đối.

Càng nén thời gian lâu thì cậu càng phải giữ được sự tập trung của mình. Hơn nữa, việc di chuyển cơ thể trong trạng thái đó đem lại cảm giác như thể cậu phải ép toàn các cơ bắp hoạt động liên tục di chuyển không nghỉ. Không có gì lạ khi nó đặt áp lực lớn lên cơ thể nhỏ bé này.

Khi não và cơ thể căng thẳng như vậy, Akira thậm chí không thể tự đứng dậy được.

Cậu vẫn đang nằm trên sàn trong khi Alpha, người vẫn đang mặc chiếc váy khiêu gợi nói.

[Thế là đủ cho ngày hôm nay rồi. Hãy cố gắng đứng dậy đi nào!]

[… Thôi nào! Chỉ một chút nữa thôi, hãy để tôi nằm đây thêm một lát nữa.]

[Chỉ một chút thôi, được chứ? Nếu cậu cứ nằm đó như vậy, cậu sẽ ngủ quên lúc nào không hay. Ít nhất về giường trước, nếu không cậu chắc chắn sẽ hối hận vào buổi sáng hôm sau khi đã ngủ trên sàn nhà đấy.]

Akira, người đã sống trong con hẻm của khu ổ chuột nhiều năm ròng, phải ngủ trên nền đất lạnh cứng gần như hàng ngày. Cậu ấy hiểu rất rõ ý của Alpha. Bây giờ khi cậu đã thử qua cảm giác thoải mái được ngủ trên một chiếc giường mềm mại, cậu không thể thực sự nghỉ ngơi khi tiếp tục ngủ trên sàn nhà như vậy nữa. Nếu cuối cùng cậu ngủ gục trên sàn nhà, Akira thật sự sẽ rất hối hận vào hôm sau buông lỏng bản thân như vậy.

Akira vẫn nằm thở hổn hển trên sàn, nhưng cuối cùng cậu cũng lấy lại được tỉnh táo. Sau đó, cậu vặn vẹo chút sức lực cuối cùng để đứng dậy và lê thân về phòng ngủ trước khi ngã lăn ra giường.

Alpha đang lơ lửng bên cạnh. Vì Akira chưa bảo cô thay bộ đồ khác nên cô ấy vẫn đang mặc trên mình những gì còn sót lại sau buổi tập. Chiếc quần lót trông có vẻ như dành cho nữ sinh với chất liệu cao cấp lấp ló qua những mảnh váy còn sót lại. Nhưng Akira thậm chí không có đủ sức nhấc môi bảo Alpha đổi qua thứ gì khác nữa.

Bằng cách nào đó cậu vẫn có thể chống chọi với sức nặng của mí mắt, nhưng việc cậu ta bị ru ngủ bởi chiếc giường mềm mại và cơ thể đang mệt mỏi chỉ còn là vấn đề thời gian.

[... Tôi sẽ chợp mắt một chút. Hãy đánh thức tôi khi đến giờ học tiếp theo.]

[Hãy nghỉ ngơi thật tốt đi. Cậu sẽ không thể học được bất cứ điều gì khi cơ thể chưa sẵn sàng đâu.]

[…Được rồi.]

Nói xong, Akira để mặc cơn buồn ngủ chiếm lấy mình.

Khi cậu chìm vào giấc ngủ trước mặt cô, Alpha trầm ngâm nhìn.

Thành thật mà nói, cô ấy dự tính rằng sẽ mất ít nhất 6 tháng cho đến khi Akira có thể nén thời gian. Sự việc ngày hôm nay đã là lệch đi tính toán đó.

Alpha không thể chắc đó là điều tốt hay điều xấu vì nó có nghĩa rằng Akira có thể vượt qua dự đoán của cô.

Dù là trường hợp nào, Alpha cũng cần phải điều chỉnh lại kế hoạch của mình. Khi nghĩ mình phải làm gì đó để mọi thứ vẫn được tiến hành theo kế hoạch, cô đã không mỉm cười, thậm chí dù chỉ một lần...

***

Có đủ loại người sống trong khu ổ chuột ở quận Kugamayama, từ thanh niên đến người già, nam và nữ. Tất cả bọn họ bằng cách nào đó đều phải kiếm tiền để có thể tồn tại được trong khu ổ chuột. Một số thì  thu thập những mảnh phế liệu từ khu đất hoang giáp với khu ổ chuột và bán chúng. Một số người thì làm việc cho những người khác, những người mà vì lý do nào đó có rất nhiều tiền nhưng vẫn chọn sống ở đây. Một số người thì chọn cách thu thập bất kỳ thứ gì trông có vẻ có giá trị được mà họ có thể tìm thấy và bán chúng cho các những người thu mua phế liệu.

Và tất nhiên, một số người trong số họ đã sống bằng cách ăn cắp tiền của người khác. Alna, một cô gái sống ở khu ổ chuột đã lựa chọn cách này.

May mắn thay, Alna là một thiên tài trong việc móc túi, nhưng cũng thật xui xẻo, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào tài năng đó để tồn tại trong khu ổ chuột. Điều kiện sống khắc nghiệt là lời biện minh của cô nhóc cho hành động của mình, và tài năng của cô cho phép cô tiếp tục móc túi mà không bị bắt cho đến bây giờ.

Hoàn cảnh sống của cô buộc cô phải móc túi, càng móc túi cô càng trở nên thành thạo hơn. Ở thời điểm này, sẽ không ngoa khi nói rằng cô đã là một kẻ móc túi hạng nhất.

Sai lầm lớn nhất của cô là cô đã đem chia số tiền trộm được với những người bạn của mình. Rốt cuộc, không phải ai cũng “giỏi” giữ bí mật. Khi cô trở nên nổi tiếng như một kẻ móc túi hạng nhất, những người bạn đó dần tham lam hơn.

Bọn họ vòi tiền ngày càng nhiều, với hy vọng rằng Alna sẽ giúp họ thoát khỏi những tháng ngày phải thiếu ăn. Nhưng Alna cuối cùng đã phải trốn chạy khỏi những người bạn của mình, nên bây giờ cô ây chỉ hoạt động một mình. Tất nhiên cô vẫn còn một số người bạn đáng tin tưởng, nhưng cô ấy quyết định không tham gia bất băng nào nữa.

Kể cả vậy sống một mình trong khu ổ chuột là một điều vô cùng khó khăn đối với một cô gái nhỏ. Chỉ có một số cách để có thể kiếm được tiền, và thậm chí sau khi kiếm được tiền, cô còn không thể bảo vệ số tiền của mình khỏi tay người khác. Vì để có đủ thức ăn, chỗ ngủ và bảo vệ bản thân, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào tài năng duy nhất của mình.

Cũng giống như bao ngày, Alna đang rình mồi. Cô không lựa chọn mục tiêu ngẫu nhiên khi đang đi quanh khu ổ chuột. Thay vào đó, cô ấy cố tình nhắm vào những tên có vẻ mang nhiều tiền và là một mục tiêu ngu ngốc không có phòng bị.

Hầu hết những người ở khu ổ chuột không có nhiều tiền mang theo người. Trong khi một số người mang theo rất nhiều tiền thì cô lại cố gắng không chuốc lấy rắc rối cho mình bằng cách cố móc túi hay gì đó tương tự. Vì những lý do đó rất hiếm người sống ở khu ổ chuột biến mình thành kẻ móc túi, đó cũng là lý do tại sao người dân ở đây không đề phòng bọn móc túi đến vậy.

Tuy nhiên, những kẻ móc túi ở khu ổ chuột có xu hướng nhắm vào những người đến từ nơi khác. Như những khách hàng đã ghé thăm các cửa hàng chỉ có thể tìm thấy ở khu ổ chuột, hoặc những người trở về từ khu đất hoang đang tìm kiếm bữa ăn thịnh soạn trong khi đi ngang qua khu ổ chuột, hoặc những người đến đây với lý do riêng hoặc những người đến khu ổ chuột với hy vọng có thể giúp được gì đó cho nơi này, hoặc những tên đang lẩn trốn khỏi sự truy tìm. Đa số trường hợp thì những kiểu người này mang tiền nhiều hơn hẳn cư dân sinh sống tại đây.

Mục tiêu của Alna hôm nay là các Thợ săn. Nhưng ngay cả như vậy, có rất nhiều loại Thợ săn, một số trong số họ là những Thợ săn kỳ cựu mà cô sẽ không bao giờ vướng đến, ngoài ra cũng có những Thợ săn dành phần lớn tiền của họ vào các quán rượu hơn là sửa soạn lại bề ngoài xấu xí của mình. Cho dù là ai đi nữa những Thợ săn này thường xuyên đến thăm vùng đất hoang. Không giống như những kẻ móc túi, những kẻ côn đồ hiếm khi cướp Thợ săn, tất nhiên những tên côn đồ này hoàn toàn có thể kiếm một mớ tiền từ việc bán những thứ chúng cướp được nhưng đổi lại nguy cơ bị giết ngược lại quá cao.

Khác với những tên côn đồ hung hãn, những kẻ móc túi thường xuyên chọn các Thợ săn làm con mồi. Tất nhiên, nếu họ cố gắng nhắm vào thiết bị, những Thợ săn này có thể dễ dàng phát hiện ra. Xét cho cùng, trang bị là thứ trọng yếu với mỗi Thợ săn, họ không thể chiến đấu với những con quái vật khát máu nếu không trang bị đầy đủ. Do đó, Thợ săn có xu hướng ít đề phòng hơn với những vật tư khác, ví dụ như ví của họ.

Alna đã tìm thấy mục tiêu, Thợ săn đó trông có vẻ là con mồi dễ xơi trong mắt cô. Mặc dù Thợ săn đó đang mặc loại áo giáp thường được sử dụng nhiều bởi Thợ săn, nhưng nó rất sạch sẽ cho thấy hắn ta chưa bao giờ đặt chân đến đến vùng đất hoang. Khẩu súng trường treo lủng lẳng trên người Thợ săn đó trông cũng mới tinh, thậm chí không có bất kỳ dấu vết thuốc súng nào, có nghĩa là chúng chưa từng được sử dụng trước đây. Đó là một Thợ săn còn non nớt không mang lại khí chất đáng sợ hay đáng gờm như những Thợ săn kỳ cựu khác. Vì vậy, Alna nghĩ rằng cậu ta phải là một Thợ săn mới bắt đầu hành nghề, người chỉ cần đủ trang bị để có thể đăng ký vào Văn phòng Thợ săn và bắt đầu công việc từ rank 10.

Hãy nhắm đến tên đó. Nếu tên đó ở đây để nhận phê duyệt ngay sau khi đăng ký tại Văn phòng Thợ săn, hắn ta hẳn mang theo khá nhiều tiền. Hãy kiếm chác chút ít trước khi hắn dùng đến số tiền đấy.

Như thường lệ, Alna tiếp cận Thợ săn đó một cách vô cùng tự nhiên. Sau đó, sử dụng tài năng hiếm có và kỹ thuật điêu luyện của mình, cô mở rộng cánh tay của mình và móc lấy chiếc ví từ con mồi. Thợ săn đó hoàn toàn không nhận thấy điều gì khác thường.

Thật không may, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

- * - * - * -

Hôm đó, Akira đang đi dạo qua khu ổ chuột trong khi đang hướng đến căn cứ của Sheryl. Không có lý do cụ thể nào cả, cậu chỉ muốn gặp ai đó và xả hơi hôm nay.

Thiết bị mà cậu đặt tại cửa hàng của Shizuka vẫn chưa đến. Vì thế Akira vẫn đang sử dụng những trang bị cũ của mình, bao gồm áo giáp Thợ săn mới, súng trường AAH và A2D mà cậu chưa từng động tay đến kể từ khi mua chúng. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu ai đó nhầm cậu ta là một Thợ săn nghiệp dư.

Và dĩ nhiên, một tai nạn thường ập đến với hầu hết các các Thợ săn nghiệp dư, người lang thang khắp khu ổ chuột, cũng xảy đến với Akira.

[Akira, ai đó đã lấy ví của cậu.]

[Gì-!?]

Akira bất giác hét lên, cậu nhanh chóng kiểm tra lại túi của mình, và như Alpha nói, cậu không thể tìm thấy chiếc ví đâu cả.

[Lần sau hãy cẩn thận hơn. Tôi có thể giúp cậu tránh khỏi những kẻ móc túi khi cậu đang mặc bộ đồ tăng cường mà tôi có thể kiểm soát, nhưng nếu cậu không mặc nó, thì cậu nên cảnh giác hơn, được không? ]

Alpha chỉ đưa ra một lời cảnh báo nhẹ nhàng như thể đó không phải là một nguy lớn đối với cô. Chiếc ví mà Akira bị đánh cắp chứa 100.000 Aurum. Tuy rằng đó là một số tiền khá lớn nhưng so với số tiền mà cậu kiếm được gần đây thì nó không đáng là bao. Vì vậy Alpha nhìn nhận nó như một bài học nhỏ để cảnh báo Akira đề phòng hơn.

Nhưng có một sự khác biệt lớn giữa Akira và Alpha về cách họ nghĩ về vụ việc này.

Dừng khoảng chừng một chút để xử lý và hiểu điều gì vừa xảy ra. Sau vài giây im lặng, Akira không di chuyển khỏi khỏi vị trí, cậu đánh giá tình hình của mình và ngay lập tức hỏi.

[...Ai đã đánh cắp nó?]

Trong giọng nói bình tĩnh vô cảm của cậu ta, ẩn sau nó là cơn tức giận đang chực tuôn ra. Mang vẻ mặt điềm tĩnh, Akira tỏ ra thực sự nhạy bén và sẵn sàng chiến đấu.

[Alpha, cô có biết ai đã lấy ví của tôi không?]

Để không gây ra điều gì khả nghi, Akira đã hỏi điều đó thông qua thần giao cách cảm. Nó cho thấy cậu đã lấy lại được bình tĩnh, nhắc cậu hãy nói chuyện với Alpha thông qua thần giao cách cảm.

Alpha ngạc nhiên vì Akira tức giận như thế. Đồng thời, cô nhân cơ hội này để thu thập thêm thông tin về cậu và điều chỉnh lại dữ liệu Akira trong bộ nhớ của cô. Thông qua thứ này, cô đã có cái nhìn về cách của cậu ta ở một mức độ sâu sắc hơn.

Alpha nhanh chóng trả lời lại.

[Là cô gái đó.]

Đồng thời khi Alpha chỉ tay, tầm nhìn của Akira được tăng cường, cho phép cậu nhìn xuyên qua các chướng ngại vật. Sự chú ý của cậu nhanh chóng chuyển sang một cô nhóc đang ở trong con hẻm. Cậu ta ngay lập tức bắt đầu di chuyển ngay đã tìm thấy mục tiêu của mình.

Alna đang xem bên trong ví của Akira.

“Wao!! 100.000 Aurum! Thật tốt. Chừng này sẽ giúp mình sống tốt trong vài ngày. ”

Alna cười rạng rỡ vì cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn những gì cô ấy nghĩ . Nhưng nụ cười đó ngay lập tức tan biến.

“Mình nghĩ nó sẽ đủ trong vài ngày, nhưng sau đó...”

Alna dừng suy nghĩ tại đó. Cô không muốn nói đến thứ sẽ đợi mình sau khi dùng hết số tiền này. Đó chính xác là điều cô ấy không hề mong nó xảy đến.

Sẽ là cả một nỗ lực cực kỳ khó khăn để trở nên thành công dù chỉ là ở khu ổ chuột. Tất nhiên, thành công ở đây không có nghĩa là giàu có, nhưng có được thu nhập bằng công việc sạch sẽ là đủ rồi. Mặc dù vậy, để đạt được điều đó là một cuộc đấu tranh cực kỳ khốc liệt.

Để có được một công việc đúng đắn, một người cần phải có đủ kiến ​​thức và trình độ học vấn. Nhưng để được học hành đầy đủ, người ta cần có đủ tiền và mối quan hệ. Hầu hết cư dân của khu ổ chuột không có kiến ​​thức để kiếm tiền cũng như không đủ tiền để có được những kiến ​​thức đó.

Alna biết ở đâu đó trong trái tim mình mách rằng tương lai của cô ấy sẽ thật u  ám. Cô chắc chắn sẽ tự hủy hoại cuộc sống của mình vào một ngày không xa. Không đời nào cô ấy có thể tiếp tục sống như một kẻ móc túi được. Bởi vì nếu cô ấy cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó nhất định cô sẽ bị bắt quả tang phải trả giá cho hành động của mình.

Cô không biết mình sẽ phải trả giá như thế nào. Nó có thể chỉ là bị đánh đập và sau đó bị vứt ở xó xỉnh nào đấy, hoặc có thể bị hãm hiếp và sau đó nhận một trận đòn, hoặc có thể đơn giản thứ đợi phía trước là cái chết. Trong trường hợp xấu nhất, cô có thể bị tống vào một nơi còn tệ hơn cả địa ngục, nơi mà cái chết là thứ quá xa xỉ.

Như đã nói, Alna không có kỹ năng nào khác mà cô có thể dựa vào để tồn tại ngoài việc móc túi. Và kể từ khi cô được sinh ra cho đến bây giờ, kỹ năng đặc biệt đó ngày một điêu luyện theo thời gian.

Alna lắc đầu để giúp cô ấy quên đi những suy nghĩ tiêu cực.

Dừng lại ở đây đi, nghĩ về nó chả đem lại tác dụng gì cả. Mình nên kiếm thứ gì đó để ăn, một cái bụng rỗng sẽ chỉ làm cho mình thêm chán nản mà thôi.

Alna bắt đầu hướng về phía cửa hàng mà cô ấy lui tới.

Đột nhiên cô nghe thấy một âm thanh lớn phát ra từ sau lưng. Cô nhanh chóng quay lại để kiểm tra nguồn gốc của thứ phát ra âm thanh đó. Ở đầu kia của con hẻm hẹp, cô có thể nhìn thấy Akira đang chạy về phía mình. Âm thanh lớn đó phát ra khi Akira đá văng chướng ngại vật ra khỏi tầm mắt của cậu ấy khi chạy đến con hẻm phía đằng sau sau.

Ánh mắt của Akira bắt gặp Alna. Cả hai người đều sững lại trong vài giây trước khi Alna lấy lại bình tĩnh và bắt đầu chạy nhanh nhất có thể về hướng ngược lại với nơi Akira chạy đến.
Alna nhanh chóng hiểu là Akira đã phát hiện ra rằng cô ấy móc túi cậu ta và cậu ta ở đây để tóm lấy lấy mình.

Làm thế nào mà hắn phát hiện ra? Hắn không hề có phản ứng gì khi mình móc lấy chiếc ví mà?? Và ngay cả khi nhận ra, sẽ không có cách nào hắn ta biết rằng thủ phạm là mình ?! Khoan đã! Mình nghĩ không phải ngẫu nhiên khi hắn tìm bừa đâu đó và ngẫu nhiên lần nữa tìm thấy mình!! Hắn chạy đến đây hoàn toàn vì biết rõ mình ở đây!!

Alna chưa từng gặp Akira nên không biết cậu là người như thế nào. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến cô chạy bán sống bán chết, đó là vì cô đã nhìn thấy nét mặt của Akira.

Hắn ta sẽ giết mình !! Hắn ta chắc chắn sẽ giết mình nếu mình bị bắt !!

Alna có thể cảm nhận được cỗ sát khí dữ dội từ Akira, cô chạy nhanh hết mức như thể ngày mai sẽ là tận thế vậy.

Lúc Alna bắt đầu chạy, Akira định thần lại, cậu nhanh chóng cố định thế đứng và ngắm bắn bằng khẩu súng trường AAH của mình. Nhưng trước khi cậu có thể bắn, Alpha đã cảnh báo Akira đang mất bình tĩnh.

[Nếu cậu bóp cò, có thể có đạn lạc hướng đến những người vô tội. Cậu có chắc chắn với quyết định đó không]

Alna và Akira không phải là những người duy nhất trong con hẻm nhỏ đó. Mặc dù nó không đông người cho lắm, nhưng tầm bắn cũng không hề thông thoáng. Một số người trong số họ là thương gia bán những thứ mờ ám không nên xuất hiện ở nơi công cộng, một số người trong số họ là khách hàng và bảo vệ của cửa hàng đó. Cũng có kẻ tàn tật vùi mình trong góc để ngủ.

Mặc dù khả năng bắn súng của Akira đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng hiện tại, cậu không có bộ đồ tăng cường nào cho phép Alpha can thiệp và cậu cũng sử dụng một khẩu súng hoàn toàn lạ tay. Vì vậy không có gì đảm bảo những viên đạn có thể đến đúng đích.

Trong khi cậu đang do dự, những người xung quanh nhận thấy rằng Akira đã rút khẩu súng của mình ra và sẵn sàng bắn, họ bắt đầu hoảng sợ khi tránh khỏi Akira. Nhưng đồng thời, họ cũng chặn đường ngắm của cậu ấy vào mục tiêu.

Bản thân Akira không hề muốn lôi kéo những người vô tội khác vào cuộc. Vì vậy, cậu quyết định rút lại khẩu súng trường của mình và bắt đầu đuổi theo Alna một lần nữa.

Khoảng cách giữa Akira và Alna ngày càng giãn ra.

Chủ yếu là vì Alna có thể sử dụng vóc dáng nhỏ bé của mình để dễ dàng băng qua con hẻm hẹp.

Mặt khác, Alna không thể hoàn toàn thoát khỏi sự truy đuổi của Akira vì Alpha luôn thông báo cho Akira về vị trí chính xác của cô.

Ngay cả sau khi trải qua rất nhiều ngã rẽ với hy vọng nhỏ nhoi rằng Akira sẽ mất dấu cô, nhưng cậu ấy vẫn có thể biết chính xác con đường mà cô hướng tới. Vì vậy, Alna bắt đầu hoảng sợ.

Thế quái nào!? Làm sao hắn ta biết chính xác mình đang ở đâu ?! Đừng nói là-

Alna nghĩ rằng ví của Akira có thể có một thiết bị theo dõi nào đó. Nếu đúng như vậy, không có gì lạ khi cậu có thể xác định chính xác vị trí của cô. Vì vậy, cô ấy ném ví của Akira về phía cậu ta.

Khi nhìn thấy chiếc ví của mình bay tới, Akira dừng lại, quay lại và nhặt chiếc ví của mình lên.

Akira ít nhiều đã lấy lại được bình tĩnh sau khi nhận lại được ví. Biểu cảm trên mặt cũng buông lỏng.

Nếu tiền trong ví vẫn còn đó, thì Akira sẽ lấy lại được tất cả những gì đã mất và cậu có thể xóa đi vụ việc bị đánh cắp ví ra khỏi đầu. Nếu là Akira trong quá khứ khi cậu vẫn còn sống trong con hẻm nhỏ, cậu sẽ không bao giờ cho phép mình mắc một sai lầm như vậy.

Từ đấy cậu sẽ có thể rút kinh nghiệm từ sự cố này và cảnh giác hơn vào lần sau, một kết thúc có hậu.

Nhưng Akira kiểm tra bên trong ví, nó hoàn toàn trống rỗng, tất cả tiền trong đó đã bị moi ra.

Khuôn mặt của Akira ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.

[...Alpha.]

[Đằng kia. Tôi sẽ không thể xác định vị trí của cô nhóc nếu khoảng cách quá xa. Hãy nhanh chân lên. ]

[ Nghe rõ.]

Akira nhanh chóng trả lời lại với một giọng nói khiến người ta lạnh sống lưng. Sau đó cậu lại bắt đầu di chuyển.

Vụ việc chưa kết thúc tại đó. Akira lại lao tới con hẻm một lần nữa, đuổi theo Alna.

Alna đang chạy qua con hẻm sau của quận dưới, dừng lại khi cô ấy sắp cạn hơi. Cô hít một hơi dài và cố gắng bình tĩnh lại. Nhìn chằm chằm vào con hẻm mà mình vừa chạy qua, nhưng cô không thấy bóng dáng Akira ở đó. Khi đã bình tĩnh lại và ổn định nhịp thở bằng cách nào đó, cô vẫn không thấy Akira đâu.

M-mình cắt đuôi được hắn rồi à…? Chiếc ví đó thực sự có thiết bị theo dõi. Haha! Dù sao thì nó cũng không còn quan trọng nữa.

Alna cảm thấy nhẹ nhõm và mỉm cười. Nhưng nụ cười đó ngay lập tức biến mất, đó là vì cô nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đó là Akira.

“Chiết tiệt…Bằng cách nào?!!!”

Alna ngạc nhiên đến bất  động. Khi cô ấy bắt đầu chạy trở lại, khoảng cách giữa cô ấy và Akira được thu hẹp.

Alna tập trung lại vào việc bỏ chạy. Khuôn mặt đang méo xệch vì sợ hãi, thậm chí cô ấy dở khóc dở cười. Vừa liều mạng bỏ chạy, còn chưa định hình thứ trước mắt là gì thì từ trong ngõ vụt ra đường lớn giữa khu hạ lưu. Vì vậy cô đâm sầm vào ai đó.

“Bình tĩnh nào! Mọi chuyện ổn chứ”

Alna mang vẻ mặt kinh hãi khi cô quay về phía người mà cô vừa đâm vào, đó là một Thợ săn trẻ. Nhìn vào trang bị của cậu ta, trông có vẻ là một Thợ săn khá lành nghề.

Thoạt nhìn có thể thấy cậu ấy đang tức giận, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Alna, cơn thịnh nộ đó biến mất. Sau đó cậu lo lắng hỏi Alna.

“Em ổn chứ?”

Cậu mỉm cười như để trấn an Alna đang sợ sệt. Khoảnh khắc Alna nhìn thấy khuôn mặt tươi cười siêu cấp đẹp trai của người đó, cô đã quên mất hoàn cảnh của mình và bị nụ cười của cậu quyến rũ, dáng vẻ sợ hãi biến mất khỏi khuôn mặt, má cô đỏ ửng lên khi thở nhẹ.

Nhưng khoảnh khắc Alna có thể cảm nhận được sự hiện diện của Akira ngay sau mình, cô nhanh chóng định thần lại. Đôi mắt cô đảo qua lại giữa cơn ác mộng đến từ con hẻm và nụ cười chói lọi mang lại hy vọng trước mặt mình.

Alna quyết định đặt cược vào hy vọng đó trong khi ôm lấy chàng trai và hét lên.

 "Người kia đang cố bắt tớ!! Làm ơn giúp tớ với!”

 

*************

Translator: Quốc Hưng.
Editor: promote
 

Không có nhận xét nào: